Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 971 - Sự thay đổi của tư duy
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
Xe của Diệp Trạch Đào vừa mới chạy một đoạn thì bắt gặp hai người Lưu Định Khải.
Mạc Lâm Tường chau mày,
- Chủ tịch Diệp, trên đoạn đường này có mấy ngã rẽ, không biết đã quẹo qua ngã rẽ nào rồi?
Anh ta nghĩ thật không hiểu Khủng Bưu đã đi đâu mất.
Xảy ra chuyện như vậy cũng thật kỳ lạ, Củng Bưu thật ra đã nhận được một cuộc gọi gì mà xuống xe đi mất vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Từ lúc chúng tôi từ khu kinh tế mới chạy qua tới đây, Lý Duy cũng ngắm nhìn rất cản thận, xe đi lại trên con đường này rất ít, nhưng những chiếc xe chạy ngang quan không hề thấy Củng Bưu.
Mạc Lâm Tường lắc đầu thở dài
- Quả thật là chuyện kì lạ!
Thời gian cũng không còn nhiều rồi, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng rồi nói:
- Còn về phía Tư Mã Huy tôi đã có gọi điện rồi, anh ta sẽ biết mà tránh, vậy có thể xem như Củng Bưu sẽ không thể kiếm được Tư Mã Huy, tạm thời cũng chưa cần lo về việc này, Mạc Lâm Tường, anh gọi một cuộc điện thoại cho Cục Thành phố, để thông báo với họ, nhờ họ chuyển lời với sở công an được rồi.
- Được thôi, để tôi liên lạc.
Mạc Lâm Tường trả lời một tiếng. Việc Diệp Trạch Đào giao cho là rất cần thiết, gã Củng Bưu kia cầm con dao bếp chạy ra ngoài, mọi người tìm không thấy, chí ít ra phải nói với Cục Thành phố về tình hình này mới được, nay xảy ra vấn đề thì mới có chuyện để nói.
- Thôi được rồi, các anh về đi, chuyện này chỉ đến đây thôi!
Đợi bọn Lưu Định Khải rời khỏi, Diệp Trạch Đào còn suy nghĩ một hồi, phát hiện vụ việc này càng ngày càng bí hiểm.
Nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Trịnh Thành Trung.
Lúc gọi cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào đã rời khỏi xe, vì những lời nói này không thể cho nhiều người nghe được.
Rõ ràng Trịnh Thành Trung cũng rất để ý đến chuyện của tỉnh Cam Ninh. Nói rằng:
- Có phải hiện nay áp lực bên đó rất lớn phải không?
Việc này Trịnh Thành Trung không phải hỏi cũng đã biết, hỏi thăm cũng là một cách thể hiện sự quan tâm, nhất thời Dương Thăng Hải rời khỏi tỉnh Cam Ninh, chỉ để lại mỗi mình Diệp Trạch Đào ở đấy lãnh đạo đại cuộc, nếu Diệp Trạch Đào chống chịu không nổi, thì khu kinh tế Giáp Hà sẽ tan thành mây khói, vấn đề của tỉnh Cam Ninh cũng không có cách nào giải quyết.
Nay áp lực của Diệp Trạch Đào to lớn hơn bất kì người nào!
- Áp lực thì sao cả, tình trạng hiện giờ đã trở nên phức tạp lên rồi đấy!
Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy. Trong lòng Trịnh Thành Trung cũng có thể nhẹ nhỏm một chút, xem ra khả năng chống chọi với áp lực của Diệp Trạch Đào cũng khá mạnh!
Diệp Trạch Đào kể lại những chuyện xảy ra với Tư Mã Huy.
Sau khi kể xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Trịnh, tôi có chút lo lắng cho Tư Mã Huy, giờ đây sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện, bí thư Dương cũng bỏ anh ta mà đi, nếu như có phản pháo. Thì ắt anh ta sẽ nảy sinh một số vấn đề, qua bao nhiêu chuyện đây tôi có một cảm giác. những người nhằm vào Tư Mã Huy đang thiết lập âm mưu!
Trịnh Thành Trung cũng là một người có dầy dặn kinh nghiệm. Mới nghe đã hiểu ra một điều gì đó trong vụ này, nghiêm túc nói:
- Suy nghĩ của anh là.
- Giờ Tư Mã Huy là người cô độc trong tỉnh này, chuyện của anh ta và Ninh Tĩnh Hương đã bị lộ, anh ta bị mất đi cơ hội làm quan, hiện giờ lại không có sự chiếu cố của Bí thư Dương, phải chăng trong lòng anh ta giờ đây đang oán hận bí thư Dương không nhỉ?
Trịnh Thành Trung nói:
- Tình hình như vậy thì cũng có thể có!
Tính người là như thế đấy. Nếu lúc ấy Dương Thăng Hải quan tâm một tí, thì có thể trong lòng Tư Mã Huy sẽ só thể dựa dẫm. Trong việc này rõ ràng Dương Thăng Hải hơi ẩu một tí!
Đối với cách xử sự của Dương Thăng Hải, thì Trịnh Thành Trung quả thật cũng có suy nghĩ riêng của ông ta.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Hôm nay khu kinh tế mới Giáp Hà lại xảy ra một chuyện lạ!
Diệp Trạch Đào đem chuyện Củng Bưu mất tích kể lại một lần.
Sau khi kể xong. Diệp Trạch Đào nói:
- Lúc đầu chuện này cũng khá kì lạ, ở Cam Ninh này Củng Bưu kia không quen biết một ai, thì sao hắn biết được việc xảy ra giữa Tư Mã Huy và Ninh Tĩnh Hương, thế sao ngồi trên chuyến xe buýt kia nhận được cuộc gọi rồi lại xuống xe, còn mất tích nữa chứ, từ những nghi vấn đó, tôi có cảm giác, có thể âm mưu này có ý nhấm vào Tư Mã Huy!
- Anh cho rằng có thể Củng Bưu kia đã xảy ra chuyện gì à?
Suy nghĩ của Trịnh Thành Trung xoay chuyển quá nhanh, từ một câu nói như thế của Diệp Trạch Đào thoáng cái đã có thể suy ngẫm ra một vấn đề như vậy.
Diệp Trạch Đào than thở và nói:
- Tôi đây đang lo lắng một vấn đề đó, chẳng may gã Củng Bưu kia có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, những người bên sở Công an tỉnh có thể sẽ nhắm vào Tư Mã Huy, nếu Tư Mã Huy rơi vào tay họ, rất có thể sẽ xảy ra một số chuyện!
Trịnh Thành Trung bị Diệp Trạch Đào làm sợ hãi, ông ta không nghĩ rằng tỉnh Cam Ninh có thể loạn đến như vậy.
Nhưng Trịnh Thành Trung rất tin tưởng Diệp Trạch Đào, cũng khá coi trọng cách phân tích này của Diệp Trạch Đào.
- Rất có thể là như vậy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Điều tôi quan tâm là nếu giờ đây gã Củng Bưu đã xảy chuyện gì!
Nếu lúc này đây đã xảy ra chuyện gì với gã Củng Bưu, thì từ đó Dương Thăng Hải cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh Thành Trung suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu quả thật tình hình như anh đã nói, thì lúc này có làm chuyện gì đi nữa cũng đã muộn rồi!
Diệp Trạch Đào cũng đang gật đầu, nếu quả thật như vậy, thì đúng là muộn rồi!
Trịnh Thành Trung nói:
- Sự việc đã như vậy rồi, thì anh cũng đừng lo lắng chi nữa, cần phải làm gì, làm như thế nào, thì bên Dương Thăng Hải cứ để tôi nói với ông ta, rốt cuộc là có chuyện gì đây.
Trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ dù gì việc này cũng đã giao cho Trịnh Thành Trung, họ muốn làm sao thì cứ làm, bản thân mình cũng khó mà nhúng tay vào.
Diệp Trạch Đào vội vàng thẳng