Gần chiều tối, Cố Như Nguyệt từ vương phủ trở về phòng, hôm nay thấy mẫu phi nàng sắc mặt càng ngày hồng hào, tinh thần tươi tỉnh, chưa kể gần đây không có hiện tượng phát bệnh như trước nàng cũng yên tâm hơn, tâm trạng vui vẻ lên rất nhiều. Định trở về phòng chuẩn bị tắm rửa một chút thì nhận thấy trong phòng có người đang thảnh thơi uống trà, mà người đó cũng không phải ai khác-Tô Tử Lăng.
1
-Quận chúa, cuối cùng người cũng trở về. –Tô Tử Lăng vừa trông thấy Cố Như Nguyệt liền cấp cho người kia cái cười mị, Cố Như Nguyệt nhìn mị cười đó cũng liền ngơ ngẩn nhưng rất nhanh nàng lắc đầu trấn định sau liền chưng ánh mắt lạnh lùng đối Tô Tử Lăng, nàng thầm tán thưởng bản thân định lực cao nếu không người bình thường thấy kẻ kia cười mị thế không biết hồn vía đã bị câu đến đâu rồi.
-Ngươi ngồi trong phòng làm gì? Đợi ta sao?
-Quận chúa nghĩ sao? –Tô Tử Lăng hỏi ngược lại.
-Ta làm sao biết ngươi nghĩ gì. –Nàng đã quen cái cách trâm chọc của kẻ bên cạnh nên nàng rút ra kinh nghiệm bản thân phải thật bình tĩnh. Cố Như Nguyệt ngồi đối diện với Tô Tử Lăng, cũng với lấy ấm trà cho bản thân một chén rồi nhấp một ngụm bình thản, khí tức tỏa ra thanh cao, chói lóa đúng như khí chất của hoàng thất vương giả, Tô Tử Lăng cũng thích thú ngồi nhìn mỗi động tác của người trước mắt.
-Ngươi nhìn ta làm gì? –Lúc này nhận ra người kia không nói chuyện lại chỉ nhìn nàng nên có chút gượng gạo.
-Phu quân không thể ngắm nương tử của mình sao hắc...-Biết bản thân thất thố Tô Tử Lăng nhanh chóng phục hồi trạng thái ban đầu.
-Hừ, đăng đồ tử! –Không hiểu sao Cố Như Nguyệt lại có điểm ngọt trong lòng, nhưng chắc chắn nàng không chịu thừa nhận, liền tìm cách chối.
-Ha ha ha được rồi, không đùa với quận chúa đại nhân nữa, ta ngồi nãy giờ chờ ngươi là có việc. –Cũng không đùa giỡn thêm, nàng từ ống tay áo đưa tới trước mặt Cố Như Nguyệt.
-Cái gì đây? –Cố Như Nguyệt kì lạ không hiểu.
-Hôm nay người của tam hoàng tử đến tìm ta, hẹn mai gặp mặt.
-Hắn tìm ngươi có việc gì? –Xem ngày tháng địa điểm trên tấm thiệp xong nàng đặt xuống hướng Tô Tử Lăng nói.
-Ta làm sao biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, bất quá ngày mai hắn muốn chúng ta đến.
Tô Tử Lăng đối với vị hoàng tử đó có chút không yên, cảm giác hắn không phải loại đơn giản.
-Chúng ta cùng đến sao? –Cố Như Nguyệt nhắc lại.
-Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn đi, nếu vậy thì để ta cho người truyền lời lại.
-A không không, phải đi chứ! Hắn vốn là biểu ca của ta mà, hắn đã nói vậy sao lại chối từ.
-Ừm, mà ta muốn hỏi ngươi với tam hoàng tử quan hệ thế nào? –Tô Tử Lăng muốn điều tra một chút.
-Cũng không phải thân thiết lắm, bất qua hắn đối với ta rất tốt, bình thường có món đồ tốt hay thú vị đều mang qua cho ta đầu tiên. Hắn cũng đối với những người xung quanh cũng tốt không kém, hắn rất được lòng của dân chúng. –Cố Như nguyệt thành thật trả lời.
-Nói vậy vị hoàng tử này quả thực quá tốt rồi. –Tô Tử Lăng càng lúc càng cảnh giác, nàng luôn tin tưởng giác quan bản thân đối với vị hoàng tử đó là kẻ không đơn giản chút nào.
-Ê! Ngươi đang nghĩ cái gì trầm vậy? –Nhìn vẻ mặt trầm tư đó Cố Như Nguyệt đầy tò mò.
-A không có gì, ta chỉ thất thần thôi. –Tô Tử Lăng phục hồi đối Cố Như Nguyệt bịa một lý do.
-Hừ ngươi thất thần cái gì! –Cố Như Nguyệt thở mạnh đối Tô Tử Lăng vẻ mặt chán ghét.
-Ha ha ha nếu ta nói ta thất thần vì quận chúa đại nhân thực rất xinh đẹp khiến ta không ngừng ngắm nhìn thì sao. –Tô Tử Lăng đùa giỡn.
-.... Cố Như Nguyệt lại bị trêu đùa, trên mặt cũng liền nóng lên, tai cũng nóng, nàng hôm nay thực không hiểu rốt cuộc bản thân ngày hôm nay bị làm sao nữa. Nửa ngày mới nói được vài câu.
-Ng...ngươi..ngươi cái đăng đồ tử! Cả ngày chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
-Ta trêu hoa ghẹo nguyệt! Ngươi thấy qua chưa? –Nhìn người bị nàng làm cho đỏ mặt mày không khỏi thích thú.
-Ta..ta..làm...làm sao mà biết ngươi có đi trêu hay ghẹo không chứ! –Cố Như Nguyệt càng lúc càng bị Tô Tử Lắng áp đến miệng sắp mở không nổi nữa.
-Ta nghĩ ta có đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì hình như cũng chỉ đối với quận chúa thì phải.
Tô Tử Lăng tay chống cằm nhìn Cố Như Nguyệt miệng nở ra một nụ cười mị hoặc đầy câu dẫn. Cố Như Nguyệt nghe đến đó nhìn như vậy mặt nàng tai nàng liền bốc hỏa, có chút hờn dỗi khi bị người kia trêu chọc nhưng trái tim nàng lại cứ đập thình thịch, tâm tràn ngập vị ngọt không nên lời.
-Ngươi! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa! –Cố Như Nguyệt lúc này tránh vì Tô Tử Lăng làm nàng mặt đỏ tai hồng hơn liền tìm cớ trốn chạy.
-Ấy, quận chúa chớ giận, ta đùa chút thôi, ta còn việc muốn hỏi ngươi nữa. –Nhìn Cố Như Nguyệt có ý muốn đi, nàng liền dừng việc trêu đùa lại, đổi thành khuôn mặt nghiêm túc.
-Ngươi còn chuyện gì nữa! –Tuy biết là người kia đang trêu đùa nàng nhưng lúc nghe câu "ta đùa chút" tâm Cố Như Nguyệt có chút mất mát, lời nói cũng đem theo ý tứ giận hờn, đến khi nàng nhận ra thì cũng thấy nực cười với chính mình "Có gì mà phải lưu tâm chứ! Hắn vốn đáng ghét như thế sao ta lại vì hắn mà để ý chứ!"
-Ân, ta chỉ muốn biết một chút về mấy vị hoàng tử công chúa thôi, bây giờ ta cũng coi như người trong hoàng thất thì không thể không để ý chuyện hoàng thất chứ. –Tô Tử Lăng vào thẳng, vốn dĩ không muốn quản chuyện bên ngoài, nhưng từ khi thú vị quận chúa này chuyện gì cũng ập tới, không muốn quản cũng buộc phải quản.
-Ngươi không phải công tử của thừa tướng gia sao! Chuyện này ít ra cũng phải hiểu rõ chứ? –Cố Như Nguyệt một phen kì lạ, thừa tướng là ái thần mà hoàng thường trọng dụng những chuyện liên qua đến triều đình ắt đều rõ vậy mà nhi tử hắn lại không biết gì hết.
Tô Tử Lăng thấy Cố Như Nguyệt nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu liền có chút chột dạ, nàng gãi gãi mặt nói dối.
-À thì...đúng là ta nhi tử của phụ thân, bất quá từ xưa tới nay ta không thích để ý chuyện quan trường lắm, ta thường chỉ hay cùng đệ đệ của ta ở giang nam du ngoạn hoặc cùng sư phụ đi đây đó. –Cũng may mà từ xưa tới nay ca ca nàng đúng là đối với chuyện quan trường không hứng thú, bình thường những lần rảnh rỗi sẽ đến giang nam thăm nàng cùng ngoại tổ gia. Người bên ngoài cũng chỉ biết thừa tướng phủ sinh đôi long thai, lại còn đều là đệ nhất mỹ nam tử còn những thứ khác mảy may không biết.
-Ngươi có đệ đệ sao? –Cô Như Nguyệt ngạc nhiên.
-Chẳng lẽ quận chúa không từng nghe thừa tướng phủ sinh một đôi long thai sao, lại còn là song bào đệ nhất mỹ nam tử. –Tô Tử Lăng cười cười.
-Xì, ngươi mà là long sao, ta thấy giống giun hơn đó! bất quá ta cũng chưa từng thấy đệ đệ của ngươi xuất hiện nên sao biết ngươi có hay không cái đệ đệ. –Cố Như Nguyệt vẻ mặt khinh bỉ người trước mắt mặt thật dày nha.
-ha ha ha được được ta là giun, quận chúa là phượng hoàng, giun này cũng giỏi, thú được phượng hoàng. –Tô Tử Lăng theo thói quen trêu chọc.
1
-Ngươi! Có tin kêu hoàng thượng với cô mẫu xử chết ngươi không! –Luôn luôn là vậy, không lúc nào nàng cảm thấy người trước mặt có một chút nghiêm túc, nhưng chính nàng lại không có cảm giác chán ghét.
-A, quận chúa đại nhân thứ tội, tiểu nhân biết sai rồi! –Tô Tử Lăng ôm quyền giả bộ sợ sệt.
-Hứ! thế ngươi nói đi đệ đệ ngươi tại sao mấy ngày ở đây ta đều không thấy, chưa kể hình như ngày thành hôn cũng không xuất hiện? –Nàng vẫn nhớ ngày đầu tiên sau thành hôn vị đệ đệ đó cũng chưa một lần xuất hiện.
"Không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đây sao" Tô Tử Lăng thầm cười, vốn lễ thành thân của ca ca nàng chắn chắn sẽ trở về nhưng có ai ngờ ca ca lại bị ám hại trên đường chứ, nếu như vậy người đang đứng trước mặt Cố Như Nguyệt bây giờ có lẽ không phải