Đại Chiêu tự--
Nhân sĩ giang hồ anh hùng võ lâm tề tụ tại đại sảnh, người người mỗi vẻ, nhưng tâm trạng lại chung 1 cảm giác mong chờ. Tô Tử Lăng cũng không nằm ngoài đó, tâm trạng lúc này thập phần hào hứng, cũng chẳng để ý đến những chuyện khác cũng như người xung quanh.
-Ngũ Sư đệ! -Hai nam tử từ xa bước đến gần Tô Tử Lăng.
-Đại sư huynh! Tam sư huynh! Sao các người lại tới đây? -Tô Tử Lăng nghe có người gọi nàng, lại cảm thấy quen thuộc, quay đầu tìm kiếm liền phát hiện Vân Phi cùng Vũ Hoán tiến đến. Nàng vừa kinh ngạc lại vui vẻ.
Mộ Dung Thần có tổng cộng 10 đệ tử bao gồm cả Tô Tử Lăng, mà nàng đứng thứ năm trong sư huynh đệ, mặc dù nói nàng là ngoại tôn Mộ Dung Thần nhưng nàng được truyền võ công tâm huyết của hắn thì cũng coi như một phần đệ tử của hắn, mà có điều do tư chất thông minh nên võ công của nàng so với các đệ tử Mộ Dung Thần đều hơn rất nhiều nhưng tính cách hòa hợp nên vẫn luôn được sư huynh đệ yêu quý. Đặc biệt nàng thân nhất chính vị tam sư huynh Vũ Hoán, hắn quen biết rộng rãi vô số các cao thủ giang hồ, mà mỗi lần đi gặp đều lôi theo Tô Tử Lăng đi quen biết cùng, vừa mở mang tầm mắt lại còn tăng kinh nghiệm chiến đấu. Còn Vân Phi, vị đại sư huynh này cũng là một trong các kỳ tài võ học mà Mộ Dung Thần yêu quý, có điều hắn lại rất trầm, ít nói, đôi lúc còn khá ngốc, hắn luôn bị nàng cùng tam sư đệ trêu ghẹo khắp nơi.
-Ha ha sư phụ sợ ngươi có an toàn hay không nên mới bảo chúng ta đến hỗ trợ! -Vũ Hoán xoa đầu sư đệ đã lâu không gặp
1
-Xì, tổ phụ thật không có tin tưởng ta! -Tuy lời nói trách móc, nhưng thực ra nàng rất vui khi được gặp hai vị sư huynh của nàng.
-Ha ha ha sư phụ không tin ngươi nhưng chúng ta tin tưởng thực lực của ngươi mà. Đúng không đại sư huynh! -Vũ Hoán huých nhẹ Vân Phi ra hiệu.
-À à đúng vậy! sư đệ võ công đều so với chúng ta chỉ hơn chứ không kém! -Vân Phi hiểu ý liền phụ họa theo.
-Tô công tử! Tô công tử đang nói chuyện với ai vậy? -Cố Hân Tuyền sáng sớm đã chuẩn bị ra khỏi phòng tiến đến chính điện tìm Tô Tử Lăng, dù được khuyên bản thân không nên tới đây nhưng nàng vẫn quyết đi bằng được, trong dòng người thân trang mãnh hổ nàng cuối cùng cũng thấy Tô Tử Lăng một thân lam y không chỉ làm nổi bật khuôn mặt nàng mà còn có cảm giác thật phiêu dật. Đi lại gần lại phát hiền nàng cùng hai nam tử khác nói chuyện rất vui vẻ.
-Ngũ Sư đệ thật có phúc nha! Không nghĩ nương tử ngươi lại là mỹ nhân khuynh thành nha hắc hắc...-Vũ Hoán đối Tô Tử Lăng trêu ghẹo
Cố Hân Tuyền bị nói thành nương tử của Tô Tử Lăng không tự chủ mặt nóng lên.
-Khụ! Sư huynh ngươi chớ đùa, đây là Hân Tuyền cô nương, ta với nàng mới gặp ngày hôm qua thôi! Hân Tuyền cô nương cũng chớ giận, vị này là đại sư huynh Vân phi và tam sư huynh Vũ Hoán của ta. -Tô Tử Lăng lên tiếng giải thích sau đó đối với hai bên giới thiệu.
-A ra là vậy, chúng ta thật thất lễ, chúng ta cứ nghĩ sư đệ sẽ cùng nương tử hắn đi theo chứ! -Vũ Hoán nói.
-Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi, cũng không nghĩ Tô công tử đã thành gia. -Cố Hân Tuyền nghe Vũ Hoán nói đến nương tử Tô Tử Lăng mà tâm liền một trận đau đớn, vẫn cố gắng đối nàng tìm một lời giải thích.
-Đúng vậy! -Tô Tử Lăng cũng không có ý bác bỏ, có là phải hay không cũng không quan trọng, ít nhất cũng là để người bên cạnh hiểu ý mà tránh xa.
-Thật không nghĩ Tô công tử đã có thê tử, ai làm thê tử của Tô công tử thật có phúc. -Cố Hân Tuyền hốc mắt hơi cay, nàng cúi đầu cố che vẻ mặt của mình, nàng vừa gặp đã yêu vậy mà lão thiên gia lại trêu đùa như thế, lòng nàng giờ chỉ toàn mảnh vỡ vụn.
-Tô công tử cùng hai vị sư huynh của mình nói chuyện tiếp tiểu nữ, cảm thấy không khỏe muốn trở về phòng nghỉ ngơi. -Cố Hân Tuyền cũng không có ý nán lại thêm, nàng viện một lý do nào đó rồi cũng quay đầu chạy thẳng ra khỏi chính điện.
-Sư đệ! Ngươi hình như có hơi lạnh lùng thẳng thừng rồi, làm cô nương người ta khóc kìa. -Vân Phi thì vốn không để ý chỉ còn mình Vũ Hoán nhìn cảnh tượng vậy liền có chút đau lòng thay.
-Ngươi còn nói, biết ta không phải nam tử gì đó, nếu nàng biết được không phải là ta đã lừa gạt nàng ta sao, thà đau sớm còn hơn để sau này đau. -Tô Tử Lăng nhíu mày trách mắng sư huynh nàng, thật không hiểu hắn nghĩ gì trong đầu nữa.
-Sư đệ ngốc! Tình yêu thì cần gì quan tâm đ ến thân phận ngươi là nam hay nữ chứ!
-Sư huynh nói gì vậy, không phải chỉ có nam nữ luyến ái thôi sao, làm gì có chuyện nữ nữ luyến ái chứ! -Tô Tử Lăng mù tịt không hiểu, uổng công Vũ Hoán hắn thường xuyên đưa nàng đi gặp vô số chuyện kì dị trong nhân gian nhưng có lẽ nàng chẳng học thêm được bao nhiêu, cũng uổng công trời sinh nàng cái gì cũng thông tuệ duy mỗi tình cảm là mù tịt.
-Được rồi, các người đừng cãi nhau nữa, vào chỗ ngồi đi thôi, sắp bắt đầu rồi kìa. -Vân Phi lúc này mới lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại không biết khi nào mới kết thúc của hai sư đệ hắn.
Tô Tử Lăng cùng Vũ Hoán cũng không nói thêm nữa, cả ba về chỗ ngồi được sắp xếp ngay từ đầu.
-Dược vương lão ngoan đồng! -Đi tới chỗ ngồi thì Vân phi cùng Vũ Hoán đều phát hiện Lâm Viễn Trình đang chăm chỉ chén đống thức ăn trên bàn không ngừng nghỉ, Vũ Hoán kêu một tiếng chỉ nhìn cả hai người rồi gật một cái sau lại tiếp tục công việc dang dở.
Lục đại môn đều đã tới đông đủ, những nhân sĩ không thuộc trong đó nhưng cũng có tiếng trong chốn võ lâm được Vô Không đại sư mời cũng đều tề tụ. Lúc này Vô Không đại sư một cước bay đến giữa quần hùng, dùng nội lực để âm thanh vang xa.
-Lão nạp ngày hôm nay rất cảm tạ anh hùng võ lâm đã nể mặt của lão nạp đến dự cuộc luận võ ngày hôm nay.
-Vô Không đại sư nói quá, chúng ta phải rất vinh dự mới đúng. -Một vị nam nhân khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi, ăn mặc rách rưới nhưng lại cầm một cây trượng ngọc hướng Vô Không nói, hẳn là chưởng môn cái bang Trắc Hành.
Vô Không chỉ gật đầu sau lại tiếp tục.
-Để không làm mất thời gian của các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu. Quy định rất đơn giản, ai có thể trong hai nén hương có thể vẫn ở trong vòng tròn này thì coi như là thắng không phân biệt vào trước hay không nhưng nếu bước ra khỏi vòng đều tính thua, và chỉ có duy nhất một người còn trong vòng tròn này mới dành được thiên sơn tuyết liên ngàn năm. Bây giờ cuộc tỉ thí xin bắt đầu!
*Boong* tiếng chuông vang lên, vòng tròn giới hạn tuy không nhỏ nhưng tuyệt nhiên sẽ không để một kẻ thứ hai còn trong vòng, những nhân sĩ cùng những đệ tử mỗi phái đều xung phong tiến lên chiến đấu đầu tiên, còn những cao thủ thực sự chỉ im lặng xem trận chiến hỗn tạp, tất nhiên Tô Tử Lăng cũng vậy, nàng biết muốn giành được chiến thắng cũng không thể lãng phí nội lực cho những trận nhỏ này, thời gian lại mới hết một nén hương, nàng vẫn là ung dung nhấp ngụm trà.
Đến khi nén hương thứ hai chỉ còn một nửa, bên trong vòng lúc này chỉ còn năm vị cao thủ bao gồm Vân Phi, Trắc Hành cùng đại diện của ba môn phái là nga mi, không động và võ đang . Cả năm người không ngừng chặn đòn lại trả đòn lẫn nhau, tới lúc đại sư huynh ngốc Tô Tử Lăng thế nào lại lỡ bước ra khỏi vạch, bên nga mi cùng không động cũng đều thất thủ, Tô Tử Lăng lúc này một chưởng xuống mặt đất bay vào trong vòng tròn hướng 2 người kia.
-Tiểu bối Tô Lâm theo ý nguyện của ngoại tổ Mộ Dung Thần chủ yếu đến xin được chỉ giáo các vị cao thủ ở đây!
-Ra là Tô thiếu hiệp! Vậy chúng ta không khách sao!
Toàn quần hùng im lặng theo dõi, lần đầu tiên được chứng kiến vẻ tuấn mỹ ngoại tôn Mộ Dung gia tộc trong truyền thuyết ai ai cũng hứng khởi.
Trưởng môn cái bang Trắc Hành cùng gậy đả cẩu bổng bay tới hướng thẳng Tô Tử Lăng, mà nàng lúc này chỉ nhẹ nhàng rút chiếc quạt đính phỉ thúy ra lui về gần vạch màu trắng đến khi Trắc Hành chỉ cách nàng ba bước chân thì như thuật độn thổ, Tô Tử Lăng không biết từ lúc nào đã đứng sau Trắc Hành mà hắn thì suýt chút nữa đã đi qua vạch nhưng sau đó liền bị một chưởng không mạnh cũng không nhẹ sau lưng đẩy hắn ra ngoài, đến lúc quay lại chỉ biết ngạc nhiên.
-Không nghĩ Tô thiếu hiệp võ công thâm tàng, Trắc Hành ta cam bái hạ phong, trận này ta đã thua! -Trắc Hành hướng Tô Tử Lăng ôm quyền bái phục, hắn sống hơn ba chục năm nhưng xét võ công cũng như ứng biến lại thua nàng.
-Trắc tiền bối đã nhường, ta chỉ là may mắn mà thôi.