Thừa tướng phủ--
-Quận chúa, đợi một chút! –Tô Tử Lăng chạy nhanh tới phía trước ngăn Cố Như Nguyệt đi tiếp.
-Ngươi muốn làm gì? Ta không có thời gian nói chuyện cùng ngươi! –Cố Như Nguyệt vẻ mặt lãnh đạm nói.
-Rốt cuộc là vì sao ngươi tránh ta?
-Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta việc gì phải tránh né ngươi chứ! –Cố Như Nguyệt mặt vô biểu tình nói.
-Có phải ta đã làm gì khiến ngươi giận?
-Ngươi làm ta giận chuyện gì? –Cố Như Nguyệt liếc xéo Tô Tử Lăng.
-A...khụ... có phải ngươi vẫn giận chuyện ta bữa nọ xông vào phòng khi ngươi đang tắm không? Thật xin lỗi lúc đó tiểu Liên không đứng ngoài cửa nên ta không nghĩ trong phòng có người. –Tô Tử Lăng cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau để phía trước như tiểu hài tử đang bị trách phạt.
-Ngươi còn nhắc! Có tin ta cắt lưỡi không? –Cố Như Nguyệt một đám mây đen bao vây. Nàng vừa thẹn lại vừa giận, 5 lần 7 lượt bị Tô Tử Lăng trông thấy nàng trong tình trạng không một mảnh vải.
"Lão hổ giận rồi" Tô Tử Lăng che miệng lại, nàng thật chẳng may mắn chút nào, tuy có đôi lần nàng vẫn có vài suy nghĩ muốn nhìn lại cảnh đó nhưng chỉ là dám nghĩ mà thôi, không nghĩ xui rủi thế nào lại thành hiện thực. Hay rồi, làm Cố Như Nguyệt giận đến vậy thì nên xử lý sao đây?
-Công tử! Có đại hoàng tử, thái tử và thập tam công chúa đến phủ! –Tiểu Mai từ xa phi tới, tâm Tô Tử Lăng gào thét thật may mắn làm sao.
-Quận chúa, ngươi cũng đừng giận được không? Ta sau này sẽ trả nợ cho ngươi được chứ! –Tô Tử Lăng vẻ mặt nịnh nọt đối Cố Như Nguyệt cầu hòa.
-Hừ! –Cố Như Nguyệt trông vậy cũng có phần ngủi lòng không ít.
....
Vườn uyển phía đông—
-Tam đệ, chuyện của mẫu hậu ta mấy ngày trước liền cảm tạ ngươi.
-Ân không có gì đâu đại ca, chuyện cần làm mà. –Tô Tử Lăng vừa nói chuyện vừa lén nhìn Cố Như Nguyệt nhưng chỉ thấy người nọ bận cùng thái tử ẻo lả hàn huyên. Nàng có chút không thoải mái lắm.
-Đúng rồi, Mặc Sinh ca, ta có làm vài món điểm tâm, ngươi muốn ăn thử không? –Cố Hân Tuyền cho tiểu Ngọc lấy ra một hộp gỗ rất tinh xảo, mở ra liền mùi thơm của các loại bánh đều khiến người xung quanh bị hấp dẫn, những món bánh kia trước khi đến đây nàng liền cố ý tự học cho Tô Tử Lăng thưởng thức.
-Nga, không nghĩ công chúa lại có tài vậy. Bánh thực ngon! –Tô Tử Lăng cũng thử cầm lên một miếng bánh, từ mùi hương đến vị đều khiến nàng ngạc nhiên không kém, quả thực cũng gần như đại trù làm vậy.
-Mặc sinh ca nếu thích liền ăn nhiều chút! –Cố Hân Tuyền mừng đến hỏng.
"Một câu Mặc Sinh ca! đăng đồ tử nhà ngươi được lắm!" Ngược lại với Cố Hân Tuyền mặt mày rạng rỡ thì Cố Như Nguyệt mặt lộ không ít đường hắc tuyến, nàng tuy chuyên tâm cùng nói chuyện với Cố Tử Kỳ nhưng ánh mắt vẫn luôn để trên người Tô Tử Lăng, nhìn thấy một màn tình chàng thiếp, lại từ lúc biết Tô Tử Lăng cùng Cố Hân Tuyền có quen biết nàng đều cảm thấy khó chịu, không tự giác mang theo hàn ý đối Cố Hân Tuyền cùng Tô Tử Lăng truyền ra.
-Hân Tuyền, ngươi như thế nào chỉ làm bánh cho tam đệ thôi vậy, còn chúng ta thì sao đây ha ha...-Cố Tử Kì thấy cảnh Cố Hân Tuyền dâng bánh cho Tô Tử Lăng tâm nổi lên tia trêu chọc.
-A..là... –Cố Hân Tuyền bị trêu chọc mặt liền đỏ ửng, ấp úng mãi.
-Ở đây cũng có nhiều bánh, công chúa chỉ là nói đưa ta trước cũng vì ta có công chữa bệnh cho hoàng hậu mà thôi, nhị ca đừng trêu chọc nàng làm gì. –Tô Tử Lăng chỉ không nghĩ nhiều nên mới tiện nói giúp cho Cố Hân Tuyền.
Cố Hân Tuyền được Tô Tử Lăng nói giúp không những mừng rỡ mà còn dâng lên bao ấm áp xung quanh khuôn mặt không tự chủ mà ửng hồng.
-Hahaha, ta chỉ muốn nói vui thế thôi. –Cố Tử Kì giống như ngốc tử chỉ ngây ngô cười nói.
-Các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện ta thấy đau đầu muốn về nghỉ ngơi. –Cố Như Nguyệt lòng dâng lên một cỗ chua sót cùng khó chịu, nàng muốn bộc phát nộ khí trong lòng nhưng đến phút chót vẫn đành kìm nén muốn kiếm cớ rời đi. Vì sao lại muốn đi? Vì sao lại vì người nọ mà tức giận? Nàng cũng đang thắc mắc rất lâu rồi. Nhưng hiện tại nàng không muốn tìm câu trả lời đó.
-A, quận chúa ngươi ở đâu khó chịu, ta giúp ngươi bắt mạch. –Tô Tử Lăng ngược lại có phần ngây thơ, tưởng Cố Như Nguyệt ngã bệnh, lo lắng liền đi lại gần nàng kiểm tra mạch tượng ở tay.
Có điều Cố Như Nguyệt lại nhanh tay tránh né, mặt lãnh đạm nói.
-Không cần, ta chỉ muốn về nghỉ ngơi. –Nói rồi cũng liền bỏ lại Tô Tử Lăng, ngay cả một cái liếc nhìn cũng chẳng có.
"Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn giận chuyện cũ?" Tô Tử Lăng tự giác liền không vui, thầm khổ não như thế nào hình như đối phương đang giận, lại nhớ lại bạn nãy mới xin lỗi nàng ấy không lâu, giờ chẳng biết nàng có làm sai cái gì khiến nàng hội tức giận lại không nữa.
-Mặc Sinh ca, ta có làm gì khiến Như Nguyệt quận chúa giận không? –Cố Hân Tuyền hẳn nhiên tâm tư nữ tử liền có chút hiểu sơ nhưng trước mặt Tô Tử Lăng giả bộ ngây thơ nói.
4
-Đúng vậy, hình như nãy ta có nói gì đó hình như mới khiến biểu muội giận gì phải. –Cố Tử Kì cũng ngơ ngác theo.
-Thế nên mới nói, đệ hạn chế nói nhiều còn gì. –Cố Minh Diễn thì ít bận tâm nhưng vẫn trách Cố Tử Kì một phen.
-Nga, không sao, hẳn do ta mà thôi, ta vài ngày trước làm quận chúa giận, chắc giờ nàng vẫn chưa nguôi. –Tô Tử Lăng tính tình không muốn đổ lỗi lên người oan, vẫn là nàng đối cả 3 một tiếng giải thích.
-Là vậy sao? –Cố Minh Diễn hỏi lại lần nữa.
-Ân, là như vậy đó! –Tô Tử Lăng cười khổ nói.
1
-Tam đệ như thế không được nha! Ngươi nam tử lại đi chọc cho tiểu cô nương tức giận, còn không định đi xin lỗi nàng ấy sao? –Cố Tử Kì đối lưng Tô Tử Lăng làm một chưởng trách mắng đối Cố Như Nguyệt tìm kiếm công đạo.
-Khụ ân, lát ta đi xin lỗi nàng lần nữa. "Tiểu cô nương thì xin đi, cái lão hổ toàn gây rắc rối cho ta" –Tô Tử Lăng thầm than vãn.
-Nhị ca, ngươi sao lại đánh Mặc Sinh ca mạnh vậy! Mặc Sinh ca không sao chứ? –Cố Hân Tuyền nhìn Cố Tử Kì một chưởng đánh khá mạnh liền vì