-Trời lạnh rồi...
Đưa tay hứng những hạt mưa bụi lất phất, Tô Tử Lăng một mình ngồi trên cây đại thụ.
-Ta biết sư muội sẽ đến đây mà. -Vũ Hoán ra ngoài làm việc gần tối nhận được tin Tô Tử Lăng đã trở về liền vội vàng đi tìm nàng, khi tìm trong phủ không có bóng dáng của đối phương, hắn liền đoán nàng sẽ đến chỗ cây đại thụ sau khu rừng trúc sau thành.
-Tam sư huynh, ngươi đã về? -Như đã dự đoán được sự có mặt này, Tô Tử Lăng chỉ mỉm cười rất nhẹ như đáp lại sự có mặt của đối phương.
3
-Xem ta mang gì nè! -Vũ Hoán một tay cầm gà nướng, một tay cầm vò rượu, vui vẻ hướng về Tô Tử Lăng.
-Quả nhiên chỉ có tam sư huynh hiểu rõ ta.
-Ngươi có tâm tự sao? -Vũ Hoán nhìn Tô Tử Lăng chỉ tập trung uống rượu liên tục.
-Tam sư huynh thật biết rõ ta đang nghĩ gì.
-Ngày nhỏ, mỗi khi ngươi buồn liền chạy đến đây khóc lóc, nếu không phải là ta tình cờ đi ngang qua chắc cái bí mật này chỉ có mỗi trong lòng của ngươi mới biết rõ nhất. -Vũ Hoán cùng Tô Tử Lăng vừa ăn vừa uống vừa ôn lại kỉ niệm xưa.
Tô Tử Lăng năm 6 tuổi, một lần ham vui chạy ra ngoài chơi để bản thân ngã xuống sông rất may có người kịp vớt lên, Mộ Dung Thần khi biết tin liền tức giận nói nặng với nàng vài câu. Mà Tô Tử Lăng thì ngày đó cũng chỉ là một tiểu hài tử, thấy tổ phụ của mình mắng nàng nghĩ là người không còn yêu thương nàng nữa, liền không khóc mà một lần nữa trốn ra khỏi phủ, cho đến lúc đi lạc trong cánh rừng trúc, giữa cánh rừng mọc lên 1 cây đại thụ rất to, vừa mệt vừa đói lại nhớ chuyện bị ngoại công nói nặng không tự chủ mà oà khóc rất lớn sau cùng liền ngủ thiếp lúc nào không hay. Còn Vũ Hoán năm đó khoảng 10 tuổi, tình cờ đang mang củi từ trong rừng đi ra nhìn thấy Tô Tử Lăng mới lay động gọi nàng.
-Ê ê tiểu đệ này sao lại nằm thiếp chỗ này? Ở đây buổi tối không an toàn đâu.
-Ưm...ngươi là ai?
-Ta là Vũ Hoán sống ở ngoại thành tây, còn ngươi?
-Ta...ta là Tô Tử Lăng..sống trong thành, nhà ta ở phía tây thành.
-Vậy sao ngươi lại ở đây? Nhìn còn nhỏ vậy, ăn mặc cũng coi như con nhà có tiền, ngươi không sợ bị kẻ gian bắt đi sao?
-Hức hức...oa...oa...tổ phụ ghét ta! Cha mẹ cũng ghét ta! Không có ai thương ta nữa! Oa...oa...oa... -Không nhắc thì thôi, bị Vũ Hoán nhắc tới lý do đi lạc, không tự chủ Tô Tử Lăng liền gào rống lên.
-Ngoan ngoan, đừng khóc nữa. Điếc chết tai của ta mất rồi! -Vũ Hoán đầu đau, có lẽ chưa từng thấy ai khóc thê thảm vậy, dỗ nửa ngày còn không ngừng.
"Ọt ọt ọt..." Còn đang muốn khóc nữa, nhưng bụng Tô Tử Lăng lại làm phản, bản thân cũng chẳng còn sức mà gào liền trở về trạng thái an tĩnh.
-Tiểu đệ, ngươi đói rồi phải không, nếu ngươi không chê ta còn 1 cái bánh nướng cho ngươi nè. -Biết tiểu hài tử đó vì đói mà an tĩnh, Vũ Hoán