Hai mệnh bá kiếm Hàng Ma và Linh Lung vừa gặp nhau là quấn chặt không buông.
Chúng vốn là thiên địa định khôn thần kiếm, một cây trấn thiên, một cây thủ địa.
Thiên địa hợp nhất sẽ tạo ra Hỏa Liên huỷ diệt.Lạc Phong và Tử Vân nhìn nhau kinh ngạc, khó tin vào những gì đang xảy ra, họ tập trung niệm lực thu hồi mệnh kiếm.Có vẻ Kỳ Lân đã từng thấy qua đóa hoa địa ngục này: “Là… Hỏa Liên?”“Hoả Liên?” Hai người họ thắc mắc.Hai mệnh kiếm uy lực vô cùng, nhưng lai lịch thực sự của chúng là gì?Năm xưa nàng trốn xuống núi, ải đầu tiên chính là thu phục Linh Lung Bảo Kiếm.
Cây kiếm đã phong ấn hơn vạn năm, bỗng dưng xuất kiếm giết người loạn xạ, nhiễm đầy máu tươi, hung tính khó ngự.
Đến khi gặp được nàng, nó đã tự nguyện nhận nàng làm chủ nhân, phò trợ nàng trảm yêu trừ ma, trùng phản chính đạo.Bạch Y - sư phụ nàng từng muốn huỷ đi thanh kiếm này nhưng lại không đủ năng lực, Linh Lung một khi hiện thế, không thể tái phong ấn.Từ khi phục dùng vong đan, nàng chỉ sử dụng Linh Lung như một mệnh kiếm tầm thường, không biết phát huy sức mạnh thật sự của nó.Vậy còn Hàng Ma?Lạc Phong và Tử Vân bối rối nhìn vào cây kiếm của đối phương.
Nàng thắc mắc hỏi: "Kỳ Lân, Hỏa Liên là cái gì thế?"Hắn nhăn mặt nhớ không ra: "Thật ra ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ta khẳng định đã gặp qua đóa hoa lửa này.""Lúc nào?" Lạc Phong hỏi."Hình như là vào lúc thiên ma đại chiến…"Aaa…Trong lúc Kỳ Lân đang kể lại sự việc thì nghe tiếng la hét đau khổ của Tô Mộ Nam và Băng Cơ.Mộng Ma đã nhân lúc Lạc Phong không ở đó, tìm đến tên hạ nhân, trả luôn mối thù cuối cùng này.Tô Mộ Nam và Băng Cơ không đủ sức chống trả, bị bà ta bóp chặt cổ thở không ra hơi, sắc mặt tím lịm.Tên người hầu tên A Thầu, hắn và tiểu đệ sống nương tựa vào nhau, nghèo đến nỗi không nữ nhân nào muốn gả.
Hai anh em tuy nghèo nhưng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.Sai lầm lớn nhất của A Thầu chính là cúi đầu trước ác thế lực của Cao Gia.
Hắn sợ đắc tội Cao Tấn sẽ trút hoạ sát thân, liên lụy người thân duy nhất của mình, thế nên hắn đã ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho Cao Tấn phóng hỏa đốt chết cả nhà Liên Hoa.
Hắn không dám cản, cũng không dám giúp.Dựa vào năng lực thấp kém của mình, hắn có thể đấu lại Cao Gia sao.
Họ đã mua chuộc tất cả quan huyện bao che cho Cao Tấn, dù hắn có tố cáo, có báo quan cũng chỉ uổng công vô ích.Tiểu đệ khóc thảm thương, quỳ lạy van xin Mộng Ma, khấu đầu xuống nền đất sằn sỏi đến chảy máu: "Cầu xin bà, đừng giết huynh trưởng ta.
Ta nguyện chết thay huynh ấy… Ta cầu xin bà…"Mộng Ma bị thù hận và oán khí che mờ lương tri rồi, trái tim bà ta không còn một mảnh lương thiện nào cả.Lạc Phong ngự kiếm bay đến cứu họ.
Chàng từng nói, nếu bà ta chấp mê bất ngộ, chàng đành phải đại khai sát giới.Bà ta thảy Tô Mô Nam và Băng Cơ về phía Lạc Phong, bay đến gi3t chết A Thầu.Tử Vân xuất hiện cản bà ta lại, nàng hết lòng khuyên can: "Đừng giết hắn, bà dừng tay lại đi, đừng sai càng thêm sai."Nàng nghĩ bà ta sẽ nghe sao, mối hận thù sâu nặng như vậy, dùng vài lời khuyên can là có thể giải quyết triệt để sao? Phải nói nàng quá ngây thơ hay nàng đã xem thường ác tính của oán khí.Oán khí có thể khiến một người mất đi lương tri, giết người càng nhiều, oán khí càng lớn, tâm ma càng mạnh, đến cuối cùng sẽ trở thành một con rối bị tâm ma khống chế, mất hết nhân tính và chủ thức."Bà ta không còn ý thức nữa, nàng đừng nhiều lời, mau tránh ra" Hàng Ma kiếm phát ra lam quang, chàng rút kiếm muốn chém một nhát kết liễu Mộng Ma.Bà ta vốn không phải đối thủ của chàng, không thể trói tay chờ chết được.
Mộng Ma bóp chặt cổ Tử Vân, dùng tính mạng của nàng để uy hiếp bọn họ."Ra tay đi, ta lập tức bẻ gãy cổ ả ta."Tử Vân có thể tự sức mình thoát khỏi ma trảo của bà, nhưng nàng không muốn, chỉ còn nàng chịu đứng về phía bà thôi.
Hàng Ma phục yêu, bà sẽ chết không toàn thây, hồn bay phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.Lạc