Đêm nay năm người họ phải tạm ngủ trong rừng, may thay họ đều là những người trời sinh tự do, đụng đâu ngủ đó.
Nếu gặp cô tiểu thư quyền quý Băng Cơ đi theo, chắc chắn sẽ chê bai đủ điều.Hai ngày liên tục lên đường không ngừng nghỉ, Kỳ Lân, Phi Điểu và Đại Thất vì mệt mỏi quá nên đã ngủ say như chết, cháy nhà cũng không dậy.
Tiêu Dao Tử thì dựa vào cây to, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái trong bức tranh.
Nhớ lại những tình ý khi xưa, một giọt lệ đau buồn bất giác rơi từ khóe mắt, lăn dài xuống gương mặt tiều tụy.Tiêu Dao thấy Lạc Phong bước đến, ông liền sỉ diện lau sạch nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mau mau cuộn bức tranh lại, cất vào tay áo.
Ông uống rượu ực ực để che đậy sự buồn bã.“Sư tổ, ông… đang buồn rầu sao?” Lạc Phong ngồi xuống đối diện ông, đêm nay chàng không thể vào giấc, nói đúng hơn là không dám ngủ, cũng không muốn ngủ.Đường đường là Tiên Kiếm lừng danh trên thiên hạ, sao có thể để một tiểu tử nhìn thấu tâm can “Hoang đường, ta buồn cái khỉ gì, ta đói quá nên tâm trạng không tốt thôi.”“Có phải ông nhớ cô ta rồi không?”“Gì, nhớ ai?”“Cô nương trong bức tranh.”Bị Lạc Phong nói trúng tim đen, Tiêu Dao thần sắc lúng túng, hai mắt đảo lảo liên hồi, nhìn xuống đất rồi nhìn lên cây cối, cố tình né tránh câu hỏi của chàng.Tiêu Dao thở dài rồi đặt chung rượu xuống đất: “Tiểu tử, ta đích thực không thể đưa ngươi vào Hồ Điệp Cốc, nhưng ta có thể truyền dạy bộ Kiếm Thế cho ngươi, ngươi muốn học không?”Lạc Phong nghe thấy liền vui đến không thể ngậm miệng, quỳ xuống chắp tay đa tạ ông: “Đệ tử đồng ý, được tổ sư gia truyền dạy kiếm pháp, cầu còn không được.”“Hây da ngươi đứng lên trước đi, ở đây không phải phái Tiêu Dao, đừng trễ chút là quỳ xuống rồi chắp tay cúi đầu, phiền chết đi được.”“Sư tổ, nghe sư phụ nói, ông tự sáng chế năm tầng Kiếm Thế thiên hạ vô địch, tại sao chỉ truyền lại kiếm phổ tầng một cho họ.”“Haizz, tư chất của bọn họ còn kém lắm” Tiêu Dao nhìn sang Lạc Phong “Trái lại, ta thấy ngươi tư chất hơn người, rất giống ta của năm xưa.
Ngươi bẩm sinh đã có tiên căn, chịu khó tu luyện nhất định sẽ sở hữu thượng thừng công pháp.
Bây giờ ngươi lại gặp được ta, chứng tỏ ngươi có tiên duyên.
Hừ, quả là một kỳ tài tu tiên hiếm có.”Nói như vậy, chứng tỏ ông muốn nhận Lạc Phong làm đồ đệ, còn muốn truyền hết kiếm pháp cho chàng: “Đệ tử nhất định không làm thầy thất vọng.”“Tốt” Tiêu Dao mặt mày niềm nở, không ngờ ông kén cá chọn canh, bây giờ lại qua loa truyền dạy bình sinh kiếm pháp cho Lạc Phong, thậm chí họ còn chưa hiểu biết gì về đối phương.
Có lẽ, đây chính là duyên phận.“Dù sao cũng ngủ không được, vậy thì học ngay bây giờ đi” Tiêu Dao đứng dậy đi về phía khu đất trống.“Được” Lạc Phong đáp trả nhanh lẹ, cầm mệnh kiếm đi theo ông ta.___“Tập trung tất cả tinh lực quan sát, ta chỉ nói một lần, múa một lần, nếu ngươi không theo kịp, chứng tỏ ngươi không có duyên với thượng thừng kiếm pháp.”“Đệ tử tuân lệnh.”Tiêu Dao Tử khẽ gật đầu, chìa bàn tay ra: “Cho ta mượn mệnh kiếm của ngươi.”Lạc Phong hơi bỡ ngỡ, chàng còn chưa hỏi thì ông ta đã biết chàng thắc mắc việc gì, liền nhanh một bước đáp trả: “Mệnh kiếm của ta mất rồi, hay là ngươi muốn ta đánh tay không” Ông ta nhăn mặt, khẽ quát: “Nhanh lên.”Lạc Phong đành nghe lời đưa kiếm cho ông.
Sau khi lấy được kiếm, Tiêu Dao ngó sơ Hàng Ma rồi thầm gật đầu, thiên hạ đệ nhất kiếm nghe danh đã lâu, đây cũng là lần đầu tiên ông được chạm vào.Ông không dư hơi đi hỏi Lạc Phong làm sao có được nó, đổi lại là khi xưa thì ông còn dí theo chàng mười con đường để hỏi cho ra lẽ, còn bây giờ đã nhìn thấu mọi thứ, ông không muốn bận tâm đến những chuyện phiền phức trên thế gian nữa.“Kiếm pháp tầng thứ nhất ngươi đã biết rồi, ta không nói lại nữa.
Bắt đầu vào tầng hai.”Tiêu Dao Tử vừa múa chiêu thức, vừa giảng giải khái niệm cho Lạc Phong nghe: “Kiếm Thế tầng hai - Bách Lý Diệt Vong, khí tụ đan điền, một khi xuất chiêu, phương nguyên trăm dặm, tấc cỏ bất sinh, toàn thể diệt vong.” Ông chém ra một nhát, mặt đất liền nổ tung một hàng dài, tận cuối đường, khuất mắt vẫn chưa dừng lại.Kiếm pháp tầng một luyện thủ lực, mắt sáng tay nhanh, chiêu thức biến hóa đa dạng, không được do dự suy nghĩ, một giây đánh ra hàng chục chiêu thức hoa mắt rối loạn.
Cổ tay phải nhanh, tạo ra cuồng phong, sau đó bất ngờ xuất chiêu, hạ gục kẻ địch.Kiếm pháp tầng hai luyện nội lực, khí lực.
Dùng nội lực để phát huy uy lực của chiêu thức, vừa mạnh vừa xa, kẻ địch không thể chạy thoát trong vòng trăm dặm đổ lại, hạ gục đối thủ mà không cần tốn quá nhiều công sức.Sau khi múa xong chiêu thức tầng hai, Tiêu Dao ngồi bệt xuống đất, ném Hàng Ma ra chỗ khác, sau đó tự phong bế kinh mạch.
Ông nhắm mắt ngồi yên, tập trung tinh thần, dùng niệm lực điều khiển cây kiếm xuất chiêu, trong đầu ông nghĩ chiêu thức gì, cây kiếm sẽ thi triển chiêu thức đó.Hàng Ma bay vào tấn công Lạc Phong, khiến chàng hoảng loạn né tránh, lăn một vòng xuống đất, chàng chưa định thần thì cây kiếm đã cắm vào mặt đất, chỉ cách phần cổ chàng một gang tay.Tiêu Dao Tử giải ấn kinh mạch, đứng lên phủi phủi cỏ rơm bám trên y phục: “Đứng dậy đi tiểu tử thối.”Lạc Phong thở một hơi dài, lât bật đứng lên: “Sư tổ, ban nãy thầy đã thi triển chiêu thức gì vậy?”Tiêu Dao thi phép hút vào Hàng Ma vào