[Ải ba - Lục Chỉ Cầm Ma]Sau khi bước vào ải ba, lòng ngực Lạc Phong cảm thấy rất khó chịu, như có cục đá đè nặng khiến chàng không thể hô hấp.
Chàng càng tiến về phía trước, cơ thể càng nặng nề mệt mỏi.
Không rõ ải này có thứ gì nhưng thể lực của chàng đang dần cạn kiệt, không còn sức lực đi tiếp nữa.Trước mặt là vách núi sâu vạn trượng, lối thông hành chính là những cây cọc biết cử động, phải đạp vào nó mới có thể bay qua ngọn núi đối diện.Lạc Phong thử ngự kiếm bay qua, kết quả bị đánh ngược về.
Chàng tinh ý phát hiện, từ lúc bước vào Ma Quỷ Nhai, việc phi thăng không còn hữu hiệu nữa, chỉ có thể đi từng bước một.Chàng nhảy vào cây cọc thứ nhất, hoang mang nhìn xuống bên dưới, sâu không thấy đáy, toàn một màu đen tối tịch.
Chàng thử ném cục ngân lượng xuống dò thám, thật ra nó có đáy, bên dưới chính là hắc dung nham.
Cục ngân lượng làm bằng đá bạc, vừa chạm vào dung nham liền nổ tung lên, tia lửa bắn tung tóe khiến chàng hoảng hốt bay lùi về vị trí ban đầu.Một cục đá nhỏ mà đã tạo ra ma sát lớn như vậy, con người mà rơi xuống khác gì nổ tung cả ngọn núi.
Bỗng dưng chàng cảm thấy cổ chân hơi đau rát, thì ra ngọn lửa bắn vào y phục, đốt cháy cả da thịt chàng.Cổ chân Lạc Phong mất một miếng da lớn, đau điếng người.
Chàng xé miếng vải bên tà áo tạm thời quấn chặt vết thương.
Trước mắt phải tìm cách băng qua ngọn núi đó đã.Cây cọc thứ nhất chính là nút khởi động cơ quan, nhìn vào cảnh tượng này chàng cũng bất lực vịnh trán, trách bản thân hành sự lỗ mãng.
Giờ mười một cây cọc nhấp nhô lên xuống, chẳng biết đi qua bằng cách nào.Tử Vân theo dõi chàng trong vòng quang, hai tay nàng đổ mồ hôi lạnh, báu chặt vào chiếc váy: “Quay về đi Lạc Phong.”Đào Hoa thấy chàng kẹt ngay ải ba rất lâu, cô cũng bồn chồn đứng ngồi không yên: “Không ngờ ả ta gia tăng thêm pháp trận, ban đầu vốn không có ba cái cọc quỷ này.”Tử Vân hết sức tức giận: “Tất cả cũng tại cô, nếu Lạc Phong có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ phá tan cái Mạn Đà Sơn Trang này.”“Ngươi đừng ồn nữa, ta nói hắn không chết được đâu.”__Lạc Phong ngồi trước vách núi, nghĩ đến điên đầu cũng không tìm được cách băng qua ngọn núi đối diện.Chàng ngồi suy nghĩ vu vơ, nghĩ cả hàng ngàn kế sách hoang đường “Nếu đã đặt tên là Hồ Điệp Cốc, có khi nào cốc chủ chính là hồ điệp vương?""Bươm bướm tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Không phải chứ, lại thêm một kẻ đa tình sao?”Chàng gãi đầu khó hiểu, thôi thì đánh liều một phen vậy, bao nhiêu chất xám chàng đã vắt đến cạn kiệt rồi, sợ chưa đến nơi thì đầu chàng đã nổ tung mà chết “Con số 1314 đại diện cho tình yêu vĩnh cửu."Lạc Phong thắt chặt kiếm sau lưng, cây cọc đầu tiên là số 0, cũng là nút khởi động cơ quan.Chàng hít một hơi sâu, bay thẳng vào cây cọc số một, nó đẩy chàng lên cao, Lạc Phong mượn lực bay qua cây cọc số ba, nó giáng thẳng xuống dung nham, chàng đạp mạnh một cái, mượn lực quay về cây cọc số một.Cái số một lại đẩy chàng lên cao, chàng cũng mượn lực bay vào cây cọc số bốn.
Chàng vừa đạp vào bốn cây cọc theo thứ tự 1314, tất cả cơ quan liền dừng lại “Trời đất, suy luận miễn cưỡng như vậy cũng qua vòng sao.
Hoá ra cốc chủ này cũng là một kẻ tôn thờ tình yêu, đặt mật mã cũng éo le hơn người thường."Lạc Phong đạp lên sáu cây cọc còn lại, thành công đi qua ngọn núi đối diện.
Chàng gấp gáp lên đường, chàng còn tưởng đã qua ải, thực chất cơ quan ban nãy chỉ là thêm vào thôi, chàng chưa thực sự đi vào trận địa thứ ba.Lạc Phong đi được một đoạn đường thì chống hông thở dốc, chàng mệt đến ngã lăn xuống đất.
Càng đến gần Hồ