Edit: Nananiwe
Nghỉ trưa xong, Bách Ấu Vũ và Cam Thảo rời khỏi tàng thư các, bước chân vẫn hơi do dự.
Y sợ Thích Tinh vẫn chưa đi.
Hai người xưa không có oán nay không có thù, y bị một câu "Nói năng tùy tiện" kia làm thực sự oan ức.
Nhưng y lại không giỏi về việc xung đột với người ta, chỉ thầm nghĩ muốn trốn tránh.
Cam Thảo tức giận nói: "Sợ hắn ta làm gì? Đừng nói là cậu và Nghiêm công tử chưa từng vượt quá quy củ, cho dù có là thật đi nữa thì cũng không đến lượt hắn nói linh tinh."
Lời tuy nói vậy, nhưng cuối cùng Bách Ấu Vũ vẫn đợi đến giờ học mới rời khỏi Tàng thư các.
Nhưng đi được một nửa lại nhớ đến Nghiêm Dục Lâm, Bách Ấu Vũ dừng bước lại, thở dài.
"Thiếu gia?" Cam Thảo hỏi.
"Sợ là huynh ấy lại muốn xin lỗi ta." Ngữ khí của Bách Ấu Vũ rất khó hiểu, không nói rõ tên họ: "Lần nào cũng vậy, nhưng ta đã nghe chán rồi.
Quả thực là huynh ấy muốn lấy ta, nhưng ta có thể đợi được đến khi nào chứ? So với tới nghe huynh ấy lừa dối thì ở đây yên lặng đọc sách còn hơn."
Cam Thảo vì Bách Ấu Vũ nên mới đi theo, lập tức nói: "Vậy tôi mài mực quạt mát cho cậu."
"Không cần, ngươi đi xin phép phu tử giúp ta, nói là ta cảm thấy không khỏe."
Bách Ấu Vũ xoay người đi luôn, Cam Thảo chạy về phía lớp học.
Bách Ấu Vũ chán nản, một chiếc lá trúc rơi xuống đầu vai, y lấy nó xuống, vừa xuất thần vừa đi vào Tàng thư các.
Cửa Tàng thư các là rèm che, những hạt châu được xâu thành chuỗi lay động phát ra tiếng lanh lảnh, nghe rất êm tai.
Cửa vào không bị ngăn trở, có thể thấy được tường sách ở bốn phương tám hướng, bên dưới tường sách là bàn gỗ, ở giữa được ngăn cách bởi một tấm bình phong, chỉ nhìn thấy bóng thoáng hiện lên chữ không thấy rõ người.
Có điều người ngồi ở chiếc bàn gỗ đối diện với cửa vào lại bị nhìn thấy rõ ràng không sót cái gì.
Vừa mới đi khỏi, tất nhiên là hiện giờ chỗ đó không có ai, bởi vì đó là chỗ vừa nãy Bách Ấu Vũ ngồi.
Nhưng hiện tại, nơi ấy có một bạn cùng trường mặc áo màu xanh đang cúi đầu đọc cuốn sách mà ban nãy y mới đọc.
Dáng người khá cao, dáng vẻ bất phàm, đúng là Thích Tinh.
Sắc mặt Bách Ấu Vũ thay đổi không ngừng, thạm chí còn bất giác lui về phía sau vài bước, có cảm giác hoang đường như gặp ma quỷ.
Y vốn định quay đầu bước đi, nhưng nghĩ lại một lát, sao mình lại giống như đang chạy trối chết vậy chứ?
Chẳng qua là vài câu trêu đùa thôi, y như vậy chẳng phải thừa nhận bốn chữ "Nói năng tùy tiện" là thật sao?
Vì thế lại căng da đầu, tìm một chỗ cách hơi xa rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống mới nhớ ra là chưa lấy sách, Bách Ấu Vũ luống cuống tay chân, lúc này Thích Tinh ngẩng đầu, lơ đãng nhìn y một cái.
Một cái liếc mắt ấy làm Bách Ấu Vũ nhìn rõ bộ dáng của hắn: Sắc mặt tái nhợt, tuy là tuấn mỹ nhưng dường như mặt cắt không còn giọt máu, thần sắc lạnh nhạt hình như không quá vui vẻ, môi mím chặt, mặt mày tràn đầy rầu rĩ không vui.
Bách Ấu Vũ lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng không yên ổn.
Trong không gian yên tĩnh, Thích Tinh buông sách, cụp mắt nhàn nhạt nói: "Về bài "Trịnh bá khắc Đoạn vu Yên"* này, thầy đánh giá Trịnh Trang Công giỏi về tâm kế, âm hiểm độc ác, cậu lại giải thích bên cạnh là Trịnh Trang Công bình tĩnh cơ trí, tại sao lại vậy?"
Bách Ấu Vũ sợ Thích Tinh sẽ châm chọc mình nhỏ nhen, cắn môi nói: "Không tại sao cả, ta chỉ muốn viết như vậy thôi."
Dường như Thích Tinh hơi ngẩn ra.
Bách Ấu Vũ mất tự nhiên đứng dậy muốn chạy, Thích Tinh cũng cùng đứng lên, khi Bách Ấu Vũ chuẩn bị vén rèm lên thì Thích Tinh chợt gọi y lại: "Khoan đã."
Bách Ấu Vũ dừng lại nhưng không quay đầu.
"Vừa rồi là ta mạo phạm." Sắc mặt Thích Tinh trắng bệch như tờ giấy, nhẹ giọng ho khan: "...!Xin thứ lỗi."
Bách Ấu Vũ nghe giọng Thích Tinh không đúng lắm, rối rắm một lát vẫn xoay người nhìn hắn.
Vừa quay người lại đã thấy Thích Tinh loạng choạng, cổ tay áo màu xanh lại nhiễm màu đỏ tươi chói mắt, nhất thời sợ hãi nhìn thẳng hắn, thấy đồng tử Thích Tinh tan rã vội vàng chạy lại.
Harry Potter fanfic
Nhưng mà vẫn chậm một bước, Thích Tinh khó khăn ngã vào trên người y, thần chí hoàng hốt.
Bách Ấu Vũ sờ được một tay đầy máu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy một chương về Tàng thư các thế nào?
Ngoài ra xin đừng xoắn xuýt về hành vi viết lên sách công cộng.
Người ta là quý tộc mà, muốn làm gì thì làm cái đó!
- ---------
* Trịnh bá khắc Đoạn vu Yên (郑伯克段于鄢): Là một tác phẩm của nhà sử học Tả Khâu Minh viết vào thời kỳ Xuân Thu.
Dịch tên: Vua Trịnh đánh bại Đoạn ở đất Yên
Tóm tắt:《Trịnh bá khắc Đoạn vu Yên》là câu chuyện nổi tiếng trong《Xuân Thu Tả thị truyện》.
Thời Xuân Thu, hoàng tộc nhà Chu dần dần suy bại, các nước chư hầu bắt đầu chiến tranh thôn tính lẫn nhau, cuộc chiến tranh giành quyền thế giữa những người thống trị của các quốc gia cũng tăng lên.
Vì tranh đoạt vương vị, cốt nhục chí thân cũng trở thành kẻ thù sinh tử.
Năm 722 trước Công Nguyên, Trịnh Trang Công và em trai ruột cùng một mẹ của mình là Cộng Thúc Đoạn vì đoạt ngôi quân chủ mà tiến hành một hồi đấu tranh ngươi chết ta sống.
Trịnh Trang Công tính kế, cố ý dung túng em trai Cộng Thúc Đoạn và mẹ mình là Võ Khương, khiến em trai trở nên kiêu căng, muốn đoạt ngôi vị quốc quân, Trang Công lấy danh nghĩa này để thảo phạt Cộng Thúc Đoạn.
Trang Công oán trách mẹ mình bất công, đưa mẫu thân đến đất Dĩnh.
Sau đó chính mình cũng hối hận, lại có Dĩnh Khảo Thúc khuyên nhủ, mẫu tử lại hòa hảo trở lại.
Chi tiết điển cố:
Thời xưa, Trịnh Võ Công cưới người