Edit: Nananiwe
Bách Ấu Vũ bị người hôn tỉnh, mơ mơ màng màng đẩy ra.
Người nọ cầm lấy tay y, cúi đầu gặm chóp mũi của y, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Nhóc lười, như vậy mà em vẫn ngủ được à? Vậy ban đêm làm sao đây?"
Bách Ấu Vũ nửa tỉnh nửa mê đáp: "Vậy thì không ngủ nữa..."
Rút tay được một nửa mới cảm thấy không đúng lắm, vội vàng mở mắt ra, giọng nói vẫn mềm mềm, ngạc nhiên nói: "Sao huynh đã về rồi?"
"Đồ ngốc, em nhìn bên ngoài xem, đã là giờ Dậu rồi."
Bách Ấu Vũ thuận thế nhìn ra bên ngoài, quả thực là nắng chiều đã nhuộm hồng một mảng chân trời, không ngờ mới ngủ một giấc thôi mà đã dài như vậy, cả người cũng không cảm thấy thoải mái vì được nghỉ ngơi đầy đủ, ngược lại còn đau nhức trầm trọng.
Y bị Thích Tinh kéo dậy, Thích Tinh sửa sang lại y phục giúp Bách Ấu Vũ, vẫn lau mặt cho y giống như đêm đầu tiên tỉnh lại, nào có kiêu căng như trong mộng?
Bách Ấu Vũ vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã khám phá ra bí mật gì đó, nhưng lại nghĩ mãi khôgn ra.
Thích Tinh sửa soạn lại cho Bách Ấu Vũ xong thì gọi người vào.
Kim Trản cúi đầu nhận lấy khăn mặt, hỏi: "Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, mấy người A Cát cũng đang chờ đợi, khi nào thì chúng ta ra ngoài ạ?"
"Không gấp." Ánh mắt của Thích Tinh chưa từng rời khỏi người Bách Ấu Vũ, ngón cái lau khóe mắt ươn ướt của Bách Ấu Vũ, gọi y một tiếng giống như đang xác nhận chuyện gì đó: "A Vũ."
Trước mặt người ngoài, Bách Ấu Vũ xấu hổ không chịu để Thích Tinh chạm vào, cơ thể cũng rụt lại cách xa hắn một chút: "Không phải là muốn ra ngoài sao?"
Ánh mắt dịu dàng của Thích Tinh dần trầm xuống, hít sâu mấy hơi, gật đầu với Kim Trản: "Đi thôi, chuẩn bị thêm chút đồ ăn trong xe ngựa cho phu nhân."
Kim Trản vâng dạ, ôm chậu rửa mặt ra ngoài.
Thích Tinh đỡ Bách Ấu Vũ đứng dậy, hai chân Bách Ấu Vũ vừa chạm xuống đất đã cảm thấy đầu gối đau đớn, bật kêu thành tiếng.
Thích Tinh căng thẳng vô cùng, nửa quỳ trên mặt đất vén vạt áo dưới lên, ngẩng đầu hỏi: "Đã bôi thuốc rồi mà vẫn còn đau sao?"
Bách Ấu Vũ mất tự nhiên nói: "Khi nào vậy..."
"Tất nhiên là lúc em đang ngủ."
Thích Tinh không đợi Bách Ấu Vũ phản ứng lại đã dứt khoát bế người lên.
Bách Ấu Vũ vòng tay ôm cổ hắn, kinh hô: "Đi ra ngoài như vậy, sợ là không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Thích Tinh chẳng thèm để tâm, khẽ cười: "Thích gia không có loại cấp bậc lễ nghĩa này."
Bách Ấu Vũ nhìn cằm Thích Tinh, bất chợt ngơ ngẩn.
Thoáng cái Thích Tinh đã bế Bách Ấu Vũ đi qua sân, bước đi vẫn nhanh như gió, cơ thể nhẹ bẫng không giống như