Edit: Nananiwe
Tròn một tháng trời Bách Ấu Vũ không hé môi cười.
Ba ngày sau Thích Tinh đã dỗ dành được Bách Ấu Vũ rồi.
Bách Ấu Vũ dễ mềm lòng, không chịu được hắn tỏ ra yếu kém, bị phu quân bế lên cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Gò má non nớt nhiễm màu hồng, lông mi rũ xuống che khuất tất cả rầu rĩ bi thương, giống như một thê tử dịu ngoan.
Nhưng cũng chỉ là giống như mà thôi.
Ba ngày sau, Thích Tinh phát hiện Bách Ấu Vũ không chịu cười, không phải không muốn mà là thật sự không cười nổi.
Đến ngày mùng ba tháng bảy, Bách Ấu Vũ đang dùng bữa với lão phu nhân thì đột nhiên nôn không ngừng, làm lão phu nhân hoảng sợ vội vã gọi đại phu.
Giờ ngọ, Thích Tinh nhận được tin tức gấp gáp chạy về nhà, không chờ nổi tốc độ chậm rì của xe ngựa nên giục ngựa về như điên.
Sau khi trở về thì thấy người đang yên lặng ngủ say.
Thích Tinh không dám quấy rầy, chỉ ngồi xuống cạnh giường áp mặt lên bụng y, giống như vẫn không dám tin, thậm chí hốc mắt còn ẩm ướt.
Hắn giơ tay lên vuốt ve mới phát hiện hóa ra tay mình run rẩy cả một đường.
A Vũ có thai.
Nửa canh giờ sau, Bách Ấu Vũ tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đầy vui mừng của Thích Tinh, trong mắt có long lanh nước.
Hai người nắm tay nhau, Bách Ấu Vũ cố hết sức muốn nở một nụ cười.
Đứa bé trong bụng là máu mủ ruột thịt của y.
Ca nhi hoàn toàn không dễ mang thai như nữ tử, hiện giờ y mới gả tới đây một tháng rưỡi đã mang thai trưởng tôn của Thích phủ, là cốt nhục chí thân của mình.
Ông trời thiên vị y như vậy sao?
Nhưng một tháng nay y chìm trong đau thương, không hề phát hiện bé con đã tới.
Hôm nay đại phu nói, nếu muộn chút nữa sợ là sẽ sảy thai, muốn giữ cũng không còn kịp nữa.
Y là phụ thân mà lại thất trách như vậy sao?
Từ xưa đến nay lấy chồng là phải theo chồng, y đã gả cho người ta rồi, vốn không nên giữ lại những ý nghĩ không an phận đó.
Cáu kỉnh nói trắng ra là không cam lòng, lại còn oán trách trượng phu.
Tuy rằng tất cả những việc này đều là không nên.
Nhưng dù y từng cố hết sức áp chế ngọn lửa trong lòng, cố gắng quên đi tình cũ, cố gắng làm một Thích thiếu phu nhân đúng bổn phận, trượng phu y vẫn cảm thấy không đủ.
Bị hủy đi nơi yên bình duy nhất trong tim, sau này mỗi lần y nhớ lại sẽ nhớ tới nụ cười của cô gái kia, âm thầm để ý bụng của nàng, quá khứ của y đã hoàn toàn thay đổi, y cũng đau mà.
Y đau đến mức không biết làm thế nào cho phải.
Thích Tinh nhìn Bách Ấu