Edit: Nananiwe
Lại là một đêm dây dưa vô cùng triền miên, ngày hôm sau Bách Ấu Vũ tỉnh lại thì thấy Thích Tinh ngủ say đang ôm lấy y.
Nam tử không cạo mặt, chỉ một đêm râu đã mọc ra.
Ca nhi thì không giống nam tử bình thường, râu rất khó mọc, bởi vậy Bách Ấu Vũ tò mò sờ cằm Thích Tinh.
Thích Tinh cảm nhận được, mơ màng dùng cằm cọ cọ khuôn mặt mềm mại của Bách Ấu Vũ.
Bách Ấu Vũ đột nhiên cảm thấy rung động trong lòng.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, trái tim y lại rơi vào ưu sầu mờ mịt.
Đó là một loại đau lòng khó mà hóa giải được.
Sau một trận khóc thật to, dường như đáy lòng đã trở nên chết lặng, nhưng lại dường như chưa có thứ gì biến mất.
Y thống hận sự không quả quyết như vậy, lại càng hận mình không dám yêu không dám hận, chuyện gì cũng không dám làm.
Y nên hận Thích Tinh sao? Thích Tinh chắn ngang đường tình của y, lợi dụng ưu thế về gia tộc mà cưới y về, hại y và người yêu phải biệt ly đôi ngả.
Nhưng Thích Tinh lại đối xử với y vô cùng tốt, chỉ thiếu điều cưng chiều y như trẻ con, nên hận không?
Y không biết.
Trong lúc yên lặng suy tư thì người hầu đã đến gọi.
Thích Tinh thay quan phục, cúi đầu quấn lấy Bách Ấu Vũ hôn môi, bàn tay vuốt nhẹ hai má y, nhẹ giọng nói: "Ngủ tiếp một lát đi nhé?"
"Ừm." Bách Ấu Vũ hơi ngừng lại: "Không cần quá lo lắng cho ta."
"Không để ta lo lắng mới tốt." Thích Tinh nói một câu không rõ nghĩa, lập tức bổ sung: "Đêm nay có hội hoa đăng, nếu em cảm thấy ở nhà buồn chán thì hạ triều ta đi dạo cùng em."
Bách Ấu Vũ vốn định bảo không cần, nhưng nhìn thấy đôi mắt trầm như nước của Thích Tinh, lời vừa định nói ra lại nuốt ngược trở vào.
Tiên Hiệp Hay
Y nói: "Được."
Sau khi Thích Tinh rời khỏi, Bách Ấu Vũ