Xưa nay Kỷ Vân Hân không phải là người chưa chuẩn bị chiến đấu mà đã vào trận, tuy rằng lần này Giản Yên muốn phát triển sự nghiệp ở tại nước J có chút ngoài dự tính của nàng, thế nhưng sau khi tính toán qua ưu điểm khuyết điểm thì nàng cũng cảm thấy suy nghĩ này rất tốt.
Đồng thời nàng cảm thấy Giản Yên cực kỳ thích hợp phát triển sự nghiệp ở nước J, Giản Yên nghiêm túc đóng phim như vậy, sẽ tỏa sáng là chuyện sớm hay muộn.
Nàng chấp nhận bồi tiếp Giản Yên cùng nhau chậm rãi đi về phía trước, không chỉ có nàng, mà còn có con của hai người.
Kỷ Thủy Tuyền nói không sai, bọn họ còn trẻ, thử trải nghiệm thêm những lựa chọn khác không hẳn là không được, dù sao nếu quay đầu thì nàng vẫn đứng chờ ở đường lui, bất cứ lúc nào Giản Yên cảm thấy mệt mỏi cũng đều có thể chạy tới ôm một cái.
Sau khi vào làm, Phó Cường đứng trong phòng làm việc, nghe thấy Kỷ Vân Hân hỏi không phải là tình hình ở công ty, mà là nói hắn đi điều tra công ty quản lý ở nước J, Phó Cường không hiểu: "Kỷ tổng muốn phát triển công ty chi nhánh?"
Không nên á, chỉ có mỗi Kinh Nghi thôi cũng đủ khiến Kỷ Vân Hân bận rộn, tại sao còn phải phát triển công ty chi nhanh ở nước này?
Kỷ Vân Hân lắc đầu: "Không phải."
Không phải phát triển công ty chi nhánh, lẽ nào là muốn nhập cổ phần? Phó Cường có chút không hiểu rõ, bởi vì bản thân là quản lý công ty ở bên đấy, vì lẽ đó ít nhiều gì Phó Cường cũng có chút hiểu rõ đối với những công ty này.
Ở tại nước J, lợi nhuận từ các công ty quản lý kém xa hơn so với các công ty ở tại nước H, cơ cấu phát triển cũng không có đa dạng nhiều như vậy.
Có lẽ là do nơi này đa số người dân đều xem đóng phim là một nghề nghiệp bình thường, vì lẽ đó có rất nhiều công ty quản lý, mà không có xuất hiện loại tình huống chiếm một nửa thiên hạ giới giải trí giống Kinh Nghi, cùng lắm thì có mấy nhà công ty lớn xuất hiện ngăn chặn lại.
Vì lẽ đó nếu như đúng là nhập cổ phần, lợi nhuận cũng không cao, mà Kỷ Vân Hân, trước giờ sẽ không làm những chuyện như vậy.
Rất kỳ quái nha.
Phó Cường ôm nghi hoặc sâu sắc đi chuẩn bị tài liệu.
Một tuần lễ sau, toàn bộ tài liệu đã được chuẩn bị xong xuôi, hắn đem những tài liệu có liên quan với công ty quản lý đưa đến văn phòng của Kỷ Vân Hân, nhìn thấy Kỷ Vân Hân gật đầu mới nhẹ giọng nói: "Kỷ tổng, ngài muốn nhập cổ phần?"
Kỷ Vân Hân giương mắt nhìn hắn, vào lúc Phó Cường cho rằng Kỷ Vân Hân sẽ không trả lời mình thì nghe thấy nàng nhàn nhạt mở miệng: "Không phải."
Nàng cũng không tính nhập cổ phần, nếu như nàng tham gia vào cổ đông, đến lúc đấy Giản Yên lại gia nhập phát triển ở công ty kia, vậy thì có khác chỗ nào với Kinh Nghi đâu? Nếu Giản Yên muốn bắt đầu tất cả lại từ đầu, vậy thì chắc chắn Giản Yên không hy vọng nàng nhúng tay vào.
Nàng tôn trọng quyết định của Giản Yên, thế nhưng nàng cũng muốn dùng cách của bản thân để bảo vệ người mình yêu.
Lựa chọn công ty, chính là một bước cực kì quan trọng.
Phó Cường có chút ngơ ngác: "Vậy thì tại sao?"
Khuôn mặt Kỷ Vân Hân vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng nhìn chằm chằm Phó Cường một lát, dẫn đến sống lưng của Phó Cường hơi hơi chảy mồ hôi.
Trong lúc hắn đang hối hận bản thân không nên lắm mồm hỏi nhiều như vậy, thì nghe thấy Kỷ Vân Hân gọi: "Trợ lý Phó."
Phó Cường lập tức đáp lại: "Dạ, Kỷ tổng ngài cứ nói."
Giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Vân Hân vang lên: "Cậu muốn trở về nước không?"
Sống lưng Phó Cường chảy càng nhiều mồ hôi hơn, thậm chí hai bên tóc mai cũng xuất hiện mồ hôi, hắn không rảnh quan tâm để lau đi, trong đầu chỉ có tính toán, đây là Kỷ Vân Hân chuẩn bị đuổi hắn đi????
"Kỷ tổng." Phó Cường cố tự trấn an bản thân mình nói: "Có phải là tôi nói nhầm gì không?"
Lần đầu tiên ánh mắt Kỷ Vân Hân nhìn về phía hắn trông rất ôn hòa, không có nửa phần ác liệt, thậm chí giọng nói cũng khinh nhu lạ kỳ: "Không có."
Nàng nói: "Chỉ là tôi muốn thông báo cho cậu biết, tôi sẽ ở lại nước J rất lâu, nếu như cậu muốn về nước, thì có thể trở về đấy bất cứ lúc nào."
Hóa ra là việc này, Phó Cường thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn có biết Kỷ Vân Hân muốn ở lại nước J, hạng mục N2 đã vào quỹ đạo, sắp tới còn có những hạng mục khác, mà tổng giám đốc và phó tổng vừa bị cắt chức, tất cả gánh nặng đều đè lên ở trên người Kỷ Vân Hân.
Bây giờ nàng chỉ thiếu mỗi cách phân thân, chắc chắn không có cách nào trở về nước.
Trước khi Kỷ Vân Hân chưa hỏi đến chuyện này, hắn từng nghĩ là, đi theo Kỷ Thủy Tuyền thật tốt, người kia ôn hòa tao nhã, nói chuyện hay làm việc đều có một chút khí chất nho nhã, so với phong thái làm việc dứt khoát hẳn hoi của Kỷ Vân Hân cực kỳ khác biệt.
Nhưng mà đi theo Kỷ Vân Hân, trái lại hắn lại có thể học được nhiều thứ hơn, Phó Cường suy nghĩ sâu sắc một khoảng thời gian sau đó trung thành trả lời: "Kỷ tổng, tôi muốn theo ngài ở lại phát triển ở nước J."
Kỷ Vân Hân nhìn về phía Phó Cường, tuy rằng người này đôi lúc không cơ linh cho lắm, nhưng miệng kín, làm việc lại thận trọng, hoàn toàn khác biệt với trợ lý trước kia ở bên cạnh nàng chỉ vì câu dẫn bản thân nàng.
Đến nước J nàng cũng chỉ dẫn theo mỗi một người trợ lý này, ngoài ra cũng không có thư ký đi theo, nếu như Phó Cường đi về nước, tất nhiên nàng phải để tâm bồi dưỡng một người mới.
Bây giờ nghe hắn tỏ thái độ như vậy, trên mặt Kỷ Vân Hân nở ra một nụ cười hiếm thấy, nàng khẽ gật đầu: "Tốt lắm, cậu đi ra ngoài trước đi."
Phó Cường thấy nàng lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy thì thở hắt ra một hơi, rời khỏi văn phòng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, dán vào bàn trà và ghế sô pha, cách đó không xa Kỷ Vân Hân đang cúi đầu đọc tài liệu.
Phòng làm việc yên tĩnh vang lên tiếng trang giấy chuyển động, nàng đọc được hai giờ sau đó mới ngẩng đầu lên nặn nặn sống mũi, nhắm mắt thả lỏng.
Ánh mắt trời nghiêng xuống từ cửa sổ sát đất, màu đỏ rực nhuộm khắp cả sắc trời, chả khác nào là đem bột phấn màu đỏ tạt lên ở giữa không trung, cực kỳ mỹ lệ.
Kỷ Vân Hân ngắm nhìn một lát sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, Phó Cường đứng ở bên ngoài lập tức đuổi theo, Kỷ Vân Hân phất tay: "Không cần, cậu ở lại công ty đi."
Sau lưng nàng còn có vệ sĩ, Phó Cường cũng không có để ý tới, chỉ là hắn cảm thấy bây giờ Kỷ Vân Hân tan làm, càng ngày càng cố định một khung giờ.
Một Kỷ Vân Hân hay tăng ca của trước đây, hình như rất hiếm khi nhìn thấy, cũng có thể là do nàng mang thai nên muốn nghỉ ngơi nhiều hơn.
Phó Cường không nghĩ nhiều, hắn đưa Kỷ Vân Hân vào thang máy mới quay đầu.
Trong thang máy Kỷ Vân Hân cầm điện thoại di động lên gửi cho Giản Yên một cái tin nhắn: "Em xong chưa?"
Giản Yên vẫn chưa xong, chỉ là vẫn chưa tới lượt quay của nàng, nàng đang tập dợt kịch bản với Vu Duyệt, cách đó không xa là Du Khinh Chu đang quay phim, xung quanh cũng có mấy người đứng nhìn.
Vu Duyệt buông kịch bản xuống nói: "Lần trước cô nói là thật lòng sao?"
Nàng vẫn chưa tin Giản Yên sẽ đưa ra quyết định này, cần có dũng khí can đảm bao nhiêu?
Giản Yên cũng đặt kịch bản xuống, gật đầu cười: "Tôi còn có thể nói giả hay sao?"
"Không phải tôi có ý này." Vu Duyệt nói xong ánh mắt đặt ở trên bụng nàng, do dự vài giây cuối cùng vẫn không nói gì.
Giản Yên cúi đầu thì điện thoại truyền đến một trận rung nhẹ, nàng liếc mắt nhìn màn hình, là Kỷ Vân Hân gửi tới, người kia nói bản thân đã tan làm rồi.
Giản Yên mím môi cười cười, nhìn thấy Kỷ Vân Hân lại gửi tới một cái: "Buổi tối hẹn Tô tiểu thư, chị có việc muốn nói chuyện với cô ấy."
Tô tỷ? Giản Yên ngưng lại một chút mới trả lời: "Được."
Vu Duyệt nhìn nàng đặt điện thoại di động xuống nhỏ giọng trêu chọc: "Lão bà của cô à?"
Từ lúc Vu Duyệt biết được mối quan hệ trước đây giữa Giản Yên và Kỷ Vân Hân thì lúc nào cũng xưng hô như vậy, có điều nàng chỉ chọn những lúc không có người để trêu chọc.
Giản Yên liếc nàng một chút, không có ý định muốn đáp lại, Vu Duyệt thở dài: "Lão bà của cô thật tốt, không giống như tôi..."
Giản Yên bị Vu Duyệt bốc lên lòng hiếu kỳ: "Không phải cô với Tô tỷ cũng rất tốt sao?"
Thậm chí hai ngày nay còn nhìn thấy hai người đi cùng nhau, nhiều lần nàng nghe thấy Kỷ Vân Hân nói đi nói lại việc nhìn thấy Tô Tử Kỳ tìm đến Vu Duyệt.
Hai người này đều đã tiến đến giai đoạn không kiêng kị như vậy, vẫn còn không hòa hảo sao?
Vu Duyệt cười khẽ, trong nụ cười có hai phần cay đắng, giọng nói của nàng thoáng chuyển thành nghiêm trang nói: "Muốn biết à?"
Giản Yên gật đầu, tính cách nàng xưa nay đều không quan tâm đến việc riêng tư của người khác cũng là việc bình thường, về chuyện của hai người bọn họ, thực sự là quá hiếu kỳ nên mới hỏi.
Vu Duyệt thấy hai mắt của nàng sáng lên lấp lánh không khỏi mím môi nói: "Không nói cho cô biết!"
"Ấu trĩ." Giản Yên nói xong nghiêng đầu qua chỗ khác, ngẫm lại hay là dùng kịch bản đập Vu Duyệt một cái!
Vu Duyệt bắt lấy kịch bản thoải mái bật cười.
Kỷ Vân Hân đến trường quay thì nhìn thấy hai người ngồi bên kia huyên náo vui vẻ, nàng đứng ở dưới bóng cây lúc trước thường hay đến.
Chân trời xung quanh bắt đầu tối lại, không ít ánh đèn sáng lên, Giản Yên và Vu Duyệt đang nhỏ giọng nói chuyện.
Không biết hai người đang nói cái gì, Giản Yên cau mày suy nghĩ rất lâu, một lúc sau Vu Duyệt mới lên tiếng, kết thúc lại là hai người đùa giỡn.
Khoảng khắc đó, đột nhiên Kỷ Vân Hân liền hiểu rõ Giản Yên là người có nhân duyên tốt như thế nào.
Mới làm quen thì Giản Yên rất khéo léo, khi thân thiết rồi thì lại rất tinh tế, vì lẽ đó hai người có loại tính cách khác nhau như Vu Duyệt và Cảnh Viên, đều có thể là bạn bè của Giản Yên, chính là vì nguyên nhân này đi.
Bao gồm cả chính mình, cũng hãm sâu vào sự ôn nhu của em ấy.
Giản Yên và Vu Duyệt nói vài câu thì có trợ lý chạy tới gọi hai người đi bổ trang chuẩn bị quay phim.
Lúc Giản Yên đứng dậy chớp mắt một cái hình như phát hiện một cái gì đó, nàng quay đầu nhìn về phía một gốc cây, Vu Duyệt hiếu kỳ nhìn sang: "Sao vậy?"
Phía dưới cây không có ai.
Giản Yên cười cười: "Không có chuyện gì."
Kết thúc quay phim hơn tám giờ tối, Trương Tố Nhân dẫn các thành viên khác trong đoàn phim đi ăn bữa tối, xưa nay mấy việc này diễn viên chính sẽ không tham gia, mọi người cũng đều quen rồi.
Giản Yên thay xong một bộ quần áo tương đương vui vẻ đi ra ngoài, nghe thấy cửa phòng thay quần áo mở ra sau đó nàng hỏi: "Hôm nay Tô tỷ đi đâu vậy?"
Gửi tin nhắn cho chị ấy cũng không nhận được tin nhắn trả lời, đến tối cũng đều chưa gặp được người.
Vu Duyệt đưa mắt nhìn điện thoại: "Chắc là ở trong phòng, mấy ngày nay chị ấy có chút bận rộn."
Vì điều tra tài liệu về công ty quản lý ở nước J, buổi tối mấy ngày nay Tô Tử Kỳ đều ngủ rất muộn, tình cờ gặp mặt thì dưới mắt còn có vành mắt đen nhàn nhạt.
Vu Duyệt đau lòng lại không khuyên Tô Tử Kỳ được, đương nhiên nàng sẽ không giận chó đánh mèo lên trên người Giản Yên.
Tính cách của Tô Tử Kỳ nàng có biết, đụng tới công việc thì sẽ cực kỳ nghiêm túc.
"Cô gọi điện thoại cho Tô tỷ thử xem?" Điện thoại của Giản Yên nằm ở trong túi, nàng đang buộc tóc, không tiện lấy ra: "Buổi tối có việc tìm chị ấy."
"Việc gì?" Vu Duyệt vừa hỏi vừa mở màn hình điện thoại lên, bấm vào số điện thoại của Tô Tử Kỳ, hai người đi ra ngoài, Giản Yên nói: "Quay về rồi nói."
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng chuông chờ ngắn gọn, sau đó có người bắt máy, Vu Duyệt hô lên: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng ngồi xem tài liệu ở trên sô pha nào có biết xem một chút lập tức ngủ quên.
Lúc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hề hề, đầu điện thoại di động bên kia Vu Duyệt hô lên một tiếng: "Tô tỷ."
Vừa nghe đã biết có người ở bên cạnh, bằng không Vu Duyệt mới không có quy củ đàng hoàng như thế.
Tô Tử Kỳ hàm hồ đáp lại: "Ừm, làm sao? Quay xong rồi?"
Vu Duyệt nghe giọng nói có chút khàn khàn khi mới vừa tỉnh dậy của nàng đầu quả tim khẽ nhúc nhích, tay nắm chặt điện thoại, tùy ý nói: "Mới vừa xong, chị ở trong phòng?"
"Ừ." Tô Tử Kỳ ngồi dậy từ trên ghế sô pha, cả phòng vừa đen lại vừa mờ, vị trí ở tầng trên cao, ánh đèn ngoài cửa sổ không chiếu vào được, chỉ có ánh trăng loang lổ.
Nàng mới vừa tỉnh dậy, còn đang hoàn hồn, nghe thấy Vu Duyệt nói: "Giản Yên có việc tìm chị, cô ấy nói em tới đón chị."
Lúc này Tô Tử Kỳ từ chối: "Không cần, chị tới tìm hai em."
Vu Duyệt sững sờ, kinh ngạc nói: "Nhưng mà em đã ở trên thang máy."
Giản Yên quay đầu nhìn người bên cạnh "ăn ốc nói mò" không khỏi khâm phục.
Nàng vỗ vỗ vai Vu Duyệt chỉ chỉ thang máy về hướng trên tầng cao nhất, ra hiệu bản thân đi trước, chờ Vu Duyệt và Tô Tử Kỳ cùng lại đấy, Vu Duyệt gật đầu.
Tô Tử Kỳ nghe thấy Vu Duyệt nói như vậy lập tức đứng dậy, cơ thể mới vừa tỉnh ngủ không có sức lực gì, hơn nữa chân lại ngủ trong tư thế co lại, đứng thẳng lên như vậy còn có chút tê tê.
Nàng lại ngã ngồi ở trên sô pha, nghe thấy chuông cửa vang lên mới từ từ đứng dậy.
Lúc mở cửa thì Tô Tử Kỳ mới tiện tay mở đèn, Tô Tử Kỳ nói rằng: "Chờ chị rửa mặt xong rồi lại nói."
Vu Duyệt cùng bước vào ở sau lưng nàng đóng cửa lại, căn phòng này cùng với căn phòng ở tầng cao nhất vẫn có sự khác biệt rõ ràng, đơn giản hơn, giấy dán tường là màu trắng tinh, ở trên có điểm một chút hoa văn hình hoa cỏ, nhưng không nổi bật lắm.
Vào cửa chính là một huyền quan, đi vào bên trong là sô pha bàn trà và một căn bếp nhỏ, lại đi vào trong sẽ là phòng ngủ, bên cạnh phòng ngủ là phòng vệ sinh được đóng chặt cửa lại, nàng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy truyền từ bên trong.
Vu Duyệt vào phòng ngồi ở trên sô pha, nàng cúi đầu nhìn thấy có rất nhiều văn kiện được bày ra ở trên bàn trà, giấy trắng mực đen, bên cạnh còn có một notebook, chữ viết xinh đẹp đập vào mi mắt, là kiểu chữ của Tô Tử Kỳ.
Nàng đưa tay sờ vào những con chữ kia, từng nét mực trên giấy trắng như rơi vào lồng ngực nàng, từng đường từng nét, từng chữ từng câu.
"Giản Yên tìm chị làm gì?" Tô Tử Kỳ rửa mặt xong bước ra từ phòng vệ sinh, nước ở trên mặt nàng không được lau khô đi hoàn toàn, trên trán vẫn còn mang theo giọt nước sáng lấp lánh, nàng vừa hỏi vừa dùng khăn mặt lau nước ở trên tay.
Vu Duyệt nghe thấy Tô Tử Kỳ hỏi vậy thì lắc đầu: "Cô ấy không có nói."
Nàng suy nghĩ vài giây: "Chắc là có liên quan với Kỷ tổng."
Có liên quan với Kỷ tổng? Ước chừng Tô Tử Kỳ cũng đoán được là chuyện gì, nàng đi tới bên bàn trà đóng lại toàn bộ số tài liệu nằm ở trên.
Thời gian bộ phim này quay xong còn khoảng dưới một tháng, trước đấy Kỷ Vân Hân chưa từng đi tìm nàng, thế nhưng tuần này hai người cũng từng chạm mặt nhau nhiều lần, chủ yếu là về sự việc kia của Giản Yên, hai người vẫn giữ hai ý kiến khác biệt.
Ở phương diện này, Kỷ Vân Hân rất tôn trọng ý kiến của nàng, mỗi lần sau khi hai người thương nghị xong Kỷ Vân Hân đều sẽ nói cảm ơn, nói sẽ suy nghĩ thêm.
Mà hai ngày gần nhất, rốt cục nàng cũng nghĩ ra được một biện pháp khả thi, chỉ là không biết Giản Yên và Kỷ Vân Hân có đồng ý hay không.
Vu Duyệt cũng biết bọn họ muốn nói về chuyện gì, nàng ngẩng đầu: "Vẫn không có kết quả sao?"
Tô Tử Kỳ dọn dẹp bàn trà xong xuôi sau đó thấp giọng nói: "Có một cái, phải hỏi thử ý kiến của Kỷ tổng và Yên Yên."
Vu Duyệt nghe thấy Tô Tử Kỳ nói rằng có kết quả mới thả lỏng hàng chân mày đang nhíu chặt ra.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Tô Tử Kỳ không tốt bao nhiêu, nàng hi vọng chuyện này sẽ mau chóng có kết quả, để cho Tô Tử Kỳ có thể an ổn ngủ mấy ngày.
Tô Tử Kỳ đứng dậy từ bên bàn trà, nói với Vu Duyệt: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Kỷ tổng."
Người ở trên sô pha không nhúc nhích, Tô Tử Kỳ nhìn sang, nhìn thấy Vu Duyệt đưa tay ra: "Đóng phim mệt quá, làm phiền chị kéo em lên một cái."
Tô Tử Kỳ không để ý, nàng vươn tay nắm lấy tay của Vu Duyệt, còn chưa dùng lực thì cổ tay đã bị người kia nắm chặt, tiếp theo đó là dùng sức kéo về phía trước.
Vốn dĩ Tô Tử Kỳ