Giản Yên mãi đến khi lên sân khấu tập luyện trước sau gì cũng đều không có gặp lại Kỷ Vân Hân, tối hôm nọ sau khi nàng nói xong câu đấy với Kỷ Vân Hân liền gọi taxi rời đi, sau đó hai người cũng chưa từng gặp lại nhau, không biết có phải là do Kỷ Vân Hân trở về nói chuyện rõ ràng cùng với Kỷ Tùng Lâm hay không. Sang hôm sau Giản Yên đã muốn gọi một cuộc điện cho Kỷ Tùng Lâm, để hắn đừng tiếp tục làm chuyện như vậy nữa, nhưng không ngờ lại bận rộn rồi quên mất, trở về khách sạn liền ngã đầu vào gối rồi ngủ, trời mới tờ mờ sáng đã bị đánh thức, sau đó tiếp tục lại là một ngày bận rộn, có lúc được một chút thời gian rãnh rỗi nàng đều dùng để ngủ bù, đụng được tới điện thoại đều là xa xỉ, chứ đừng nói tới là muốn gọi một cuộc điện thoại, thật sự là không rảnh.
"Đỗ Dịch sẽ tới ngay, Yên Yên ngươi đi thay quần áo đi." Chu Diêu mang theo tai nghe nói: "Một chút nữa chúng ta sẽ lên sân khấu diễn thử trước một lần."
Tô Tử Kỳ cầm quần áo đưa cho Giản Yên, đưa nàng đến cửa phòng thay quần áo, trang phục của Giản Yên mặc không phải là vũ phục tập luyện bình thường, mà là vũ phục dùng để lên sân khấu, váy lụa đen tuyền, đai lưng ôm chặt vòng eo tinh tế, cổ tròn, cổ áo kéo dài sang hai bên bả vai, tiếp tục kéo dài đến sau gáy, toàn bộ phía sau đều được thiết kế hở lưng, phần eo được thiết kế theo hình chữ V hướng lên trên, đường nét liền như ẩn như hiện, váy bằng tơ lụa giống như dính sát vào trên da thịt của nàng, kết hợp cực hạn giữa trắng và đen, khiến người ta có chút không thể dời đi tầm mắt nổi.
Lên sân khâu cùng tập luyện nhất định không giống nhau, không thể trang điểm nhạt như vậy được, Giản Yên sau khi đổi y phục bước ra ngoài thì Đỗ Dịch cũng đã đến, hai chuyên gia trang điểm đang đứng ở phía sau hắn, Tô Tử Kỳ nói: "Yên Yên lại đây, trang điểm."
Giản Yên đi tới bên người nàng ngồi xuống, thợ trang điểm thành thạo đưa tóc dài của nàng kéo lên, đắp phấn trên chiếc cổ thon dài của nàng, da thịt càng giống như bạch ngọc, Tô Tử Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn xem thợ trang điểm lên phấn cho nàng, tình cờ nàng cũng sẽ hỗ trợ lấy một vài món mỹ phẩm, toàn bộ bầu không khí trong phòng tập luyện vừa nghiêm túc lại vừa bận rộn, Giản Yên nhắm mắt lại để mặc cho thợ trang điểm lên son phấn trên mặt mình, Tô Tử Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn xem, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Giản Yên trời sinh nhan sắc đã rất tốt, khuôn mặt này ngũ quan này đều tinh xảo thanh lệ, không cần trang điểm cũng đã muốn đẹp đến xuất thần, giờ khắc này trang điểm lên, càng thêm minh diễm hơn ba phần, đặc biệt là khí chất ẩn sâu bên trong dung mạo xinh đẹp này, bờ môi được tô son lên cực kỳ diễm lệ, khí chất đột nhiên không giống như lúc trước, Giản Yên lúc gặp mặt người khác, cặp mắt kia liền sẽ câu người, không nói lời nào cũng khiến lòng người ta ngứa ngáy.
"Được rồi." Thợ trang điểm nói: "Đứng lên đi."
Giản Yên đứng lên, thợ trang điểm cố định lại đai lưng của nàng, cuối cùng nói: "Giản tiểu thư, đã OK rồi."
Tô Tử Kỳ cười nheo cả mắt: "Quá xinh đẹp."
Giản Yên bị nàng thổi phồng đến mức ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống: "Vẫn bình thường mà."
Thợ trang điểm nhận lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ tay trợ lý, nàng tự mình cúi người xuống giúp Giản Yên mang vào, Giản Yên vội vàng nói: "Ta tự mình làm là được."
Thợ trang điểm ngồi chồm hỗm một nữa ở dưới mặt đất, ngẩng đầu lên nói: "Không sao, Giản tiểu thư bây giờ giống như một cái tác phẩm nghệ thuật, ta cảm thấy rất may mắn khi làm một chút gì đó cho tác phẩm này."
Giản Yên nhìn về phía Tô Tử Kỳ, thấy nàng khẽ gật đầu, nàng liền cắn răng để thợ trang điểm làm, cho dù nàng có ở trong giới giải trí đi chăng nữa, nhưng trước giờ vẫn chưa từng được người khác phục vụ chu đáo như vậy, thật sự rất không quen.
Đỗ Dịch cũng đã đổi thành âu phục bước ra ngoài, thay đổi đi phong cách vui tươi thường ngày, giờ phút này hắn ăn mặc một bộ âu phục màu lam nhạt, tóc được làm chỉnh chu, lên một lớp trang điểm nhạt, nhìn khá là tuấn tú, không trách fans của hắn mỗi người đều tưng hô ca ca nhà ta thật đẹp.
"Xong chưa?" Đỗ Dịch chỉnh lại vạt áo thật tốt rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giản Yên ăn mặc vũ phục đứng cách hắn mấy mét, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên hơi run lên, Giản Yên cười: "Đỗ tiên sinh."
"Chậc chậc" Đỗ Dịch giơ ngón tay cái lên: "Ta cảm thấy, ta chọn ngươi làm bạn nhảy chính là một cái quyết định sai lầm."
Giản Yên đi tới bên cạnh hắn: "Tại sao vậy?"
"Ta có thể bảo đảm, ngươi mới chính là trung tâm của sân khấu." Hắn nói rằng: "Cũng may lần biểu diễn này cũng không có lộ diện mặt mũi, bằng không hiện tại ta muốn phất áo ra đi, không làm nữa."
Mọi người trong phòng tập luyện đều bị hắn chọc đến cười, Chu Diêu nói: "Đều chuẩn bị tốt hết rồi đúng không, đi thôi, sân khấu đã không chờ được nữa."
Giản Yên cùng Đỗ Dịch bị người xung quanh chen chúc đi về hướng sân khấu ở bên kia, trên đường đi ngang qua rất nhiều phòng tập luyện của những người khác, có vài ánh mắt hâm mộ, cũng có vài ánh mắt xem thường, còn có vài ánh mắt ghi thù, Tần Dao nhìn về một đám người đi ở phía trước nói rằng: "Thật nhiều người chú ý a."
Lê Vi Khanh cầm kịch bản ở trên tay, nhưng một câu trong đấy cũng đều không có xem vào được, nàng nghe được lời nói của Tần Dao liền có chút buồn bực đem kịch bản vứt ở bên cạnh, hít thở một cái thật sâu.
Chỉ là tập luyện, cho nên không có khán giả vào xem, hàng ghế phía dưới sân khấu đều trống trơn, Giản Yên chuẩn bị một cái tư thế đứng ở giữa sân khấu, chờ màn che từng chút từng chút một bị kéo ra, nàng đưa lưng về hướng dưới khán đài, hai tay khẽ nhúc nhích, âm nhạc vang lên, lập tức ánh đèn liền chiếu trên người Đỗ Dịch đang đứng bên cạnh, hắn từ trong bóng tối chậm rãi bước lên phía trước, mang theo một chút giai điệu ưu thương, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, khuôn mặt tuấn tú thâm tình nhìn vào người bên cạnh, Giản Yên quay lưng về khán đài bên dưới, nàng như một cành liễu đang đung đưa, eo nhỏ nhắn ẩn dưới lớp vải lụa của vũ phục, đường cong lại như ẩn như hiện, giống như từ bút phác hoạ mà thành, không có một chút tỳ vết nào, động tác liền nhẹ nhàng vung lên trong không trung, đều thành thạo chuẩn mực.
Một ca khúc kết thúc, Chu Diêu liền vỗ tay trước, những người khác cũng đều vỗ tay theo sau, Giản Yên quay đầu nhìn vào mắt Đỗ Dịch, cười cười, Đỗ Dịch nói: "Giản tiểu thư, hợp tác vui vẻ."
Giản Yên cũng đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Đỗ Dịch sau khi tập luyện xong liền rời đi, Giản Yên ở lại luyện thêm hai tiếng đồng hồ, Chu Diêu nói với nàng: "Được rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt vào, sáng ngày mai đến sớm hơn một chút."
Tô Tử Kỳ đưa cho nàng một cái khăn mặt nhìn về phía Chu Diêu nói: "Biết rồi, ngày mai ta sẽ đi đón nàng."
Có Tô Tử Kỳ ở đây Chu Diêu cũng yên lòng, nàng lại căn dặn Giản Yên thêm hai câu rồi mới đi họp, trong phòng tập luyện chỉ còn lại mỗi Giản Yên cùng Tô Tử Kỳ, hai người xếp bằng ngồi ở dưới đất, Giản Yên cười: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn nàng: "Hả?"
Giản Yên nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thể trở lại."
Mới vừa phục xuất thì có cơ hội đi quay một bộ phim, có cơ hội làm bạn nhảy, thậm chí còn có cơ hội tham gia một cái chương trình, quan trọng nhất chính là, còn có cơ hội được Tô Tử Kỳ tiếp tục mang theo chính mình một lần nữa, hết thảy đều thuận lợi đến khó mà tin nổi, thật giống là mình đang nằm mơ, Tô Tử Kỳ nghe nàng nói như vậy liền dùng chai nước suối gõ gõ đầu nàng: "Mơ mộng cái gì đấy, tập luyện so với ngồi đầy mơ mộng càng quan trọng hơn."
"Nếu như lần này ngươi phá tan cái cơ hội này, ta liền cho ngươi biết cái gì là nằm mơ!" Nàng vừa nói tay vừa nắm lại thành quả đấm, giả vờ giả vịt bộ dạng muốn đánh người, Giản Yên đặt chai nước suối xuống, nắm chặt tay nàng, thành khẩn nói: "Sẽ không, ta sẽ không phá tan cái cơ hội này."
Tô Tử Kỳ bị tâm tình của nàng cảm hoá, lắc đầu: "Được rồi, ta cũng biết ngươi sẽ không phá tan cơ hội lần này."
Giản Yên nhìn nàng vỗ vỗ mu bàn tay của chính mình, khóe môi lúng túng, muốn nói những lời đã nhiều lần chưa kịp nói ra khỏi miệng, nàng nói rằng: "Tô tỷ, ta hỏi ngươi chuyện này."
Tô Tử Kỳ thu tay về, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
"Ngươi cùng Vu Duyệt, có từng liên hệ với