Lỡ như Kỷ tổng cũng mang thai?
Tô Tử Kỳ nói ra một câu khiến Giản Yên có chút mơ hồ, nàng giương mắt lên nhìn Tô Tử Kỳ, lắp bắp nói: "Chắc là, không thể đâu."
"Tại sao lại không thể, em đều đã mang thai rồi, hai người. . ." Những gì ở phía sau đều thuộc về chuyện chăn gối giường chiếu, nàng còn chưa kết hôn nói thẳng ra thì cũng không tốt cho lắm, chỉ đơn giản nói rằng: "Cũng có thể đấy chứ."
Giản Yên không có hé môi ngẫm nghĩ. Xác thực thì vào tối hôm nọ hai người đều đã uống thuốc rồi, tư thế cũng đã dùng lên rồi, tuy rằng cả một đêm mình đều không có động thủ, thế nhưng hai người tư mật dán vào nhau là sự thật, vì lẽ đó tỷ lệ thụ thai của hai người đều tương đồng, Tô Tử Kỳ nghi ngờ cũng không phải là không có lý, nhưng mà Kỷ Vân Hân, sẽ thật sự mang thai sao?
Từ khi nào thì Kỷ Vân Hân bắt đầu có biểu hiện khác thường?
Giản Yên hồi tưởng lại những hành động của Kỷ Vân Hân trong khoảng thời gian qua. Dùng lý do đưa bút ghi âm để đến tìm mình, chủ động đưa mình trở về khách sạn, không có đề tài thì chủ động tìm đề tài tán gẫu với mình, thậm chí còn làm một vài chuyện chưa bao giờ làm. Không phải thường ngày chị ấy không đi công tác thì chính là đang họp sao, bây giờ thật giống như là đang rất rất rảnh rỗi, nghe Tiểu Hàm nói thậm chí năm sau chị ấy còn để Kỷ Thủy Tuyền trở về công ty quản lý một quãng thời gian, Tiểu Hàm còn kinh ngạc nói có phải chị hai mình bị cái gì đập trúng đầu, một người cực kỳ yêu thích làm việc lại muốn buông công việc xuống một quãng thời gian?
Liên kết toàn bộ những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể này lại với nhau, Giản Yên liền bừng tỉnh, có khả năng Kỷ Vân Hân sẽ thật sự giống mình, trúng thưởng độc đắc.
Nàng ngẫm lại thì lại càng cảm thấy rất buồn cười, loại phương pháp thụ thai mà hai người chọn chính là làm một trăm lần cũng chưa chắc sẽ mang thai được, vậy mà nàng cùng Kỷ Vân Hân một lần liền có, thậm chí có hai? Đúng thật là vừa mỉa mai vừa buồn cười.
Tô Tử Kỳ thấy sắc mặt của Giản Yên biến ảo khó lường, nàng gọi: "Yên Yên?"
Giản Yên hoàn hồn: "Tô tỷ."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Sau này chuẩn bị như thế nào bây giờ? Lại muốn lui ra sao?"
Giản Yên trầm mắt nhìn đôi giày bông của chính mình, hai tay nhíu lấy ống tay áo khoác, vẻ mặt xoắn xuýt, nàng do dự nói: "Tô tỷ, em không muốn lui."
Tô Tử Kỳ nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần nữa, cuối cùng nói: "Yên Yên, không phải chị ép buộc em đưa ra quyết định." Ngưng lại lâu như vậy, tính khí của cũng đã đè xuống hết rồi, kỳ thực trong những năm này Tô Tử Kỳ đã trải qua rất nhiều chuyện, tính khí cũng đã sớm không còn bạo bằng năm đó. Còn nhớ năm xưa khi Giản Yên tránh bóng không bao lâu thì trên tay nàng đều không hề có tài nguyên, cùng tổng giám đốc trong công ty ầm ĩ lên một trận sau đó nàng liền căm phẫn nghỉ việc, khi đó còn trẻ nên nóng tính, cảm thấy chính mình không nên bó tay bó chân làm việc trong một cái công ty như vậy, nhưng sau khi từ chức nàng mới suy nghĩ rõ ràng, có rất nhiều chuyện, không thể oán trách người khác được, đấy đều là sự lựa chọn của chính mình mà. Cho nên nàng mới an ổn làm một huấn luyện viên ở trong Kinh Nghi, ai ngờ lại có thể tiếp tục cùng Giản Yên tiếp xúc làm việc chung.
Giản Yên trầm mắt, nghe được lời nói của Tô Tử Kỳ liền có một loại cảm giác không thể tả được, nàng cắn môi, hai tay kéo lấy ống tay áo, cơ thể căng thẳng nói: "Tô tỷ, xin lỗi."
"Chúng ta không nói tới những chuyện hư ảo này nữa, xin lỗi cái gì a, đều không cần thiết phải làm như vậy, bây giờ chúng ta phải tập trung giữ bình tĩnh, bàn bạc xem nên làm cái gì tiếp theo."
Chắc chắn chuyện này không thể công bố ra bên ngoài được, thậm chí không được để cho người nào biết hết, mặc kệ Giản Yên quyết định sinh hay không sinh, thời khắc này cũng không thể công khai ra được. Tin đồn nàng bị bao dưỡng ở quãng thời gian trước vẫn còn được bàn tán đến sôi sùng sục, antifans vẫn còn bắt lấy điểm này mà bôi đen nàng, lúc này nếu bị phát hiện ra rằng nàng đang mang thai, danh tiếng đời này của nàng coi như xong, cho dù bộ công quan đứng ở phía sau các nàng có hùng mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng vô dụng, vì lẽ đó chỉ có thể giấu đi.
Tô Tử Kỳ thấy Giản Yên không có tiếp tục lên tiếng liền nói: "Yên Yên, chị nhắc lại cho em nghe một lần nữa, chị không phải là đang ép buộc em đưa quyết định, thế nhưng chị nhất định phải đem tình huống hiện tại của em nói rõ ra cho em biết, nếu như em quyết định sinh, thì không nói tới khoảng thời gian này em không thể gặp mặt người khác, em còn phải bỏ ra một quãng thời gian dài đằng đẵng để phục hồi cơ thể, hơn nữa chị cũng không thể bảo đảm lần thứ hai em trở lại, sẽ còn có cơ hội giống như bây giờ chờ đợi em, huống chi bây giờ em với Kỷ tổng, cũng đã ly hôn rồi, mà nếu không sinh. . ."
Mà nếu không sinh, nàng sẽ lập tức liên hệ với người của bệnh viện làm phẫu thuật, tuy rằng cũng sẽ tổn hại đến thân thể, nhưng ít ra, so với bây giờ thì tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng Tô Tử Kỳ không có nói thêm cái gì cả, thế nhưng trong suy nghĩ của nàng vẫn là ủng hộ không giữ đứa nhỏ này, Giản Yên từ lúc biết mình mang thai cho đến bây giờ vẫn luôn nằm trong trạng thái hỗn độn, nàng muốn làm rõ ràng mọi chuyện thế nhưng trong đầu đều rối đến tùm la tùm lum, bây giờ nghe được lời nói của Tô Tử Kỳ nàng há há miệng gọi: "Tô tỷ."
"Đừng vội trả lời chị." Tô Tử Kỳ nói: "Em tự hỏi chính bản thân mình trước một chút đi, nếu như em muốn sinh, thì chúng ta cứ coi như là theo kế hoạch lúc trước mà chạy, sau khi quay xong bộ phim này em liền nghỉ ngơi, nếu như em không muốn, vậy thì cứ gọi lại cho chị."
Giản Yên ngẩng đầu lên nhìn nàng, mặt mày căng thẳng, biết rõ là nàng vẫn còn tức giận ở trong lòng. Tính ra thì, Tô Tử Kỳ có làm cái gì sai đâu mà lần lượt bị chính mình gây phiền phức như thế, lần trước khi nàng tránh bóng chạy về kết hôn cũng chưa từng nói ra sự thật với Tô Tử Kỳ, bây giờ lại ném cho Tô Tử Kỳ một quả bom nguyên tử, nếu như là một người khác thì đã sớm chửi rủa ầm lên, mà đằng này Tô Tử Kỳ lại một mực điều chỉnh tâm trạng ở trong thời gian ngắn nhất, còn đưa ra những kiến nghị cho nàng, nàng nợ Tô Tử Kỳ, càng ngày càng nợ nhiều hơn.
"Em muốn đóng phim." Sau một hồi trầm mặc rất rất lâu Giản Yên tiếp túc nói rằng: "Tô tỷ, chắc chị còn nhớ, trước đây em có nói với chị, em nói em có một người mà em rất yêu."
Giống như nàng đang hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt nhiễm phải một tầng bọt nước càng hiện lên trong trẻo, Tô Tử Kỳ nhớ tới Giản Yên đã từng nói qua chuyện về người mà nàng yêu với chính mình. Khi đấy Giản Yên mới vừa xuất đạo, nàng theo thông lệ mà hỏi tới phương diện tình cảm của đối phương, bình thường sẽ có người trả lời nàng là không có, cho dù bản thân họ có đi chăng nữa cũng sẽ giấu giấu diếm diếm, sẽ không bại lộ hơn nửa phần, chính là vì bọn họ lo sợ công ty sẽ không nâng đỡ bọn họ. Nhưng Giản Yên thì lại khác, là một người ngoại lệ duy nhất, nàng rất hào phóng nói cho Tô Tử Kỳ biết, chính mình có yêu một người, rất yêu, rất rất yêu, ngày đó nàng cảm thấy Giản Yên rất không giống một người bình thường, bị lời nói không bình thường này hấp dẫn tới, nên mới có ý muốn dẫn dắt nàng.
"Người kia chính là Kỷ Vân Hân."
Nàng nói xong thì nhìn về phía Tô Tử Kỳ, nếu đã quyết định nói ra hết toàn bộ, thì nàng sẽ không giấu giếm thêm bất cứ thứ gì nữa. Tô Tử Kỳ vì mình làm nhiều chuyện như vậy, chị ấy có quyền biết được chân tướng, Giản Yên tiếp tục nói: "Cha mẹ em vì xảy ra tai nạn giao thông mà rời đi, cũng là vì cứu ông nội của Kỷ Vân Hân, sau đó em được Kỷ gia nhận nuôi, ở bên đấy sinh hoạt một quãng thời gian, khi đó em rất thống khổ, thậm chí còn coi thường mạng sống của chính bản thân mình."
Đoạn quá khứ này nàng chưa từng đề cập với bất kỳ ai, Tô Tử Kỳ cũng không hề biết, nàng chỉ biết là cha mẹ Giản Yên đã qua đời, trước đây mỗi lần phỏng vấn đến vấn đề liên quan tới cha mẹ của nàng thì đều sẽ bị cắt đi hết, vì lẽ đó mọi người cũng rất hiếu kỳ về gia thế của nàng, cũng không ai biết được chuyện bên trong xảy ra như thế nào.
Vẻ mặt căng thẳng của Tô Tử Kỳ hơi đổi một chút, không còn nghiêm túc như ban đầu, nàng nghiêng người về phía Giản Yên bên này, nghe Giản Yên nói: "Là chị ấy kéo em thoát ra ngoài, Tô tỷ, em không biết chị có thể hiểu rõ loại cảm giác như thế này hay không, cái loại cảm giác mà yêu một người, yêu đến phấn đấu quên mình, yêu đến mù quáng, xem người ấy là tín ngưỡng, xem người ấy là hy vọng duy nhất, vì có thể nghe người ấy nói một câu, vì có thể thấy được người ấy một mặt, sẽ không tiếc bất cứ thứ gì, thậm chí còn đưa ra một cái quyết định sai lầm."
"Quyết định sai lầm?" Tô Tử Kỳ nghiêng đầu sang nhìn nàng: "Cái gì là quyết định sai lầm."
"Kết hôn." Giản Yên nói: "Kết hôn là chuyện chỉ có một mình em mong muốn."
Tô Tử Kỳ suy tư vài giây: "Kỷ tổng không đồng ý sao?"
Giản Yên lắc đầu, đem nội dung bản thỏa thuận cùng với Kỷ Vân Hân nói ra, cũng đem những gì trải qua trong mấy năm này đơn giản kể ra ngoài, cuối cùng nói: "Em nghĩ, em nên trả lại tự do cho chị ấy, chị ấy không có làm sai chuyện gì cả, bị em làm lỡ mất ba năm là đủ rồi, không nên làm lỡ cả đời."
Sắc mặt của Tô Tử Kỳ không còn căng thẳng lạnh lùng nữa, nàng nhẹ giọng nói: "Em nên nói cho chị biết."
Chí ít ngay ở lúc ký kết hợp đồng liền nói cho nàng biết, thật vất vả mới ly hôn được, lại bởi vì nàng mà bị kéo vào Kinh Nghi.
Giản Yên cười khổ: "Em cho rằng những chuyện này đã qua rồi."
Nàng cùng Kỷ Vân Hân cũng đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, cho dù hai người làm việc ở cùng một cái công ty, thì cũng không có ảnh hưởng gì đến nhau, cho nên nàng mới không bài xích chuyện đứng dưới trướng của Kinh Nghi, Tô Tử Kỳ trầm ngâm nói: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ em đối với cô ấy là cái cảm giác gì? Nếu như Kỷ tổng muốn hợp lại. . ."
Giản Yên cúi đầu, hai tay nắm chặt lại, đầu ngón tay đều trắng bệch, hợp lại sao? Vì đứa nhỏ mà hợp lại sao? Sau đó mỗi ngày mình đều ôm con ngồi chờ một người sẽ không trở về nhà? Nghĩ đến những hình ảnh kia, Giản Yên rùng mình một cái, sắc mặt nàng trắng bệch nói: "Không thể."
"Tô tỷ, bây giờ em không muốn nói chuyện về phương diện tình cảm, em chỉ muốn đóng phim thật tốt, chăm chỉ làm việc, vì lẽ đó đứa nhỏ này, em không muốn giữ lại."
"Thật sao?" Tô Tử Kỳ nhìn chằm chằm đôi giày của nàng, ngữ khí chân thành nói: "Em là đang tự đưa ra quyết định để bảo vệ chính mình, Yên Yên a, đời người chỉ sống được một lần, chị không hy vọng em sẽ hối hận với quyết định của chính mình, em không cần phải cảm thấy áy náy đối với chị, đây là chuyện cả đời của em, chị hi vọng em đối với chuyện này, không phải cân nhắc giữa những vấn đề khác, mà là em tự ngẫm nghĩ lại ở trong lòng."
Giản Yên ngẩng đầu lên: "Tô tỷ."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Tô Tử Kỳ cầm lấy áo khoác từ trên ghế sô pha mặc vào, nhìn Giản Yên nói: "Ăn xong chị đưa em trở về khách sạn."
Giản Yên đi theo sau lưng Tô Tử Kỳ rời khỏi công ty, lúc đang ăn cơm trưa thì Cố Thái gọi điện thoại đến cho nàng, hỏi mình bữa trưa có muốn nàng bồi tiếp mình không, Giản Yên khéo léo từ chối, giải thích rằng nàng đang đi cùng với Tô Tử Kỳ, Cố Thái do do dự dự cuối cùng vẫn hỏi tới: "Cậu thật sự không có sao chứ?"
Dáng vẻ tối hôm qua của nàng không hề giống như dáng vẻ của một người không có chuyện gì, Cố Thái làm bạn với Giản Yên ít nhiều gì cũng đã được mấy năm, lúc nào bắt gặp nàng như vậy, tự nhiên trong lòng liền lo lắng, Giản Yên lại không bao giờ nói thật với nàng, cũng không phải là sợ nàng sẽ đi nhiều chuyện ở bên ngoài, mà là sợ nàng sẽ lo lắng, nếu như trong lòng Giản Yên đã có chủ ý, nàng liền muốn càng ít người biết càng tốt.
"Không có chuyện gì, ngày hôm qua thân thể mình không thoải mái, đi sang bên Kỷ gia thì nhìn thấy di vật của cha mẹ mình, cho nên mới thất thố như vậy."
Cố Thái thở dài một hơi: "Đừng suy nghĩ nhiều, có cái gì không vui thì tâm sự cùng với chị em bạn dì a, tuy rằng mình cũng không có cái tài cán gì, nhưng ít nhất mình sẽ ở bên cạnh cậu."
Lồng ngực Giản Yên tràn đầy ấm áp, nàng cười lên: "Cố Thái, cảm ơn cậu."
Cố Thái: "Khách sáo!"
Sau khi Giản Yên tắt điện thoại đi Tô Tử Kỳ quay đầu sang nhìn nàng: "Chuyện này, bạn của em có biết không?"
"Không biết."
Giản Yên trả lời nàng: "Em không có nói với cậu ấy."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Tạm thời đừng nói, chờ em suy nghĩ kỹ càng rồi hẳn nói sau."
Giản Yên trầm giọng đáp lại một tiếng, hai người là đi sang nhà hàng ở gần công ty ăn cơm trưa, Giản Yên còn bị nhân viên ở đây nhận ra, trên tay các nàng cầm lấy vở cùng bút, mặt mày hạnh phúc nói: "Giản tiểu thư, có thể kí tên cho tôi được không?"
"Có thể." Giản Yên cười cười, nhận lấy giấy cùng bút, gọn gàng ký lên tên của chính mình trên đấy, một người phục vụ khác thấy thế cũng nhanh chóng đưa vở lên phía trước, thẹn thùng ngại ngùng nói: "Tôi, tôi cũng có thể chứ?"
Giản Yên ký tên lên trên vở của nàng, người phục vụ nhẹ giọng tiếp tục nói: "Giản tiểu thư, tôi thật sự rất thích em đóng vai Thành Hậu, còn có lần trước em biểu diễn ở dạ hội tôi cũng có xem, vũ đạo rất tuyệt!"
"Cảm ơn chị." Giản Yên đem tờ giấy cùng bút trả lại cho các nàng, gật đầu nhẹ nhàng cảm ơn, hai người phục vụ tràn đầy vui sướng rời đi, Giản Yên nhìn bóng người rời đi của các nàng một chút, Tô Tử Kỳ nói: "Sao vậy?"
Giản Yên hoàn hồn: "Không có chuyện gì, đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng rất tốt."
Không phải là bởi vì có người vây quanh, cũng không phải bởi vì trong lòng có hư vinh, mà là bởi vì có người yêu thích, có người khẳng định, giống như là cố gắng nỗ lực, thì nhận được thành quả, mấy năm qua, nàng chưa từng có cái cảm giác như thế này. Sau khi ăn cơm trưa xong Giản Yên đưa mắt nhìn về phía Tô Tử Kỳ nói: "Tô tỷ, chị trở về đi, em tự mình gọi xe trở về khách sạn là được rồi."
Tô Tử Kỳ không đồng ý: "Chị đưa em về."
"Nhưng mà chị một đêm vẫn chưa ngủ."
Tô Tử Kỳ kiên trì nói: "Nhất định hai ngày nay em cũng không có ngủ ngon giấc, chị đưa em trở về mới yên tâm."
Nhìn nàng như vậy Giản Yên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài thỏa hiệp, sau khi Tô Tử Kỳ đưa Giản Yên trở về thì dặn dò nàng nên ở trong khách sạn đừng đi ra ngoài, chờ mình xử lý xong những chuyện ở trên tay liền đến tìm nàng, Giản Yên cười cười: "Vâng."
Nàng tạm biệt Tô Tử Kỳ sau đó trở về phòng, mới vừa khép cửa lại thì nhận được tin nhắn của Vu Duyệt, hỏi nàng có sao không, Giản Yên lên mạng lướt nhìn qua một hồi, những chuyện liên quan đến nàng cùng Vu Duyệt đều đã được giải thích cực kỳ rõ ràng, hơn nữa Vu Duyệt lại công khai thừa nhận chính mình là bạn bè của nàng, còn nói ra là bản thân nàng có đối tượng, thậm chí còn nói là thất tình, bây giờ hết thảy tất cả hỏa lực ở trên mạng đều chạy đến trên người nàng, Giản Yên trả lời Vu Duyệt: Tôi không có chuyện gì, cô cũng không sao chứ?
Vu Duyệt rất lâu sau mới trả lời lại: Tôi rất ổn.
Giản Yên nhìn thấy ba chữ này liền rơi vào trầm mặc.
Ai cũng thích nói với người khác rằng mình rất ổn, nhưng mà có thật sự ổn hay không, cũng chỉ có mỗi họ biết.
Ngày tết đoàn phim không có làm việc, trong hai ngày này Giản Yên đều ngủ ở trong khách sạn, đến buổi tối mùng ba Cố đạo diễn liền gọi mọi người tập hợp xuống tầng một khách sạn ăn một bữa cơm đoàn viên xem như là làm nóng người, Giản Yên đang ngủ say thì bị La Tinh gọi dậy. Tết năm nay La Tinh đi tham gia một cái hội học thuật gì đó ở một nơi khác, vừa mới trở về, Giản Yên thấy nàng đem tóc cắt đi không ít, trang điểm nhàn nhạt, đeo lên bông tai, mặc lên một chiếc áo màu tím nhạt, bên ngoài khoác lên một chiếc áo khoác, nàng nhìn thấy Giản Yên nói: "Tân niên vui sướng."
Hai người vào ngày ba mươi tết vừa rồi có gửi tin nhắn chúc mùng năm mới lẫn nhau, sau đó cũng không có liên hệ gì nữa, La Tinh sau khi làm sáng tỏ scandal giúp Giản Yên, Giản Yên cũng muốn gửi tin nhắn nói lời cám ơn đối với nàng, sau đó bởi vì chuyện mang thai liền bận rộn đến quên mất, bây giờ nhìn thấy La Tinh thì nàng mới nhớ ra.
"Tân niên vui sướng." Giản Yên dương môi lên: "Mới vừa trở về sao?"
La Tinh gật đầu: "Mới về từ ngày hôm qua, sau đó trốn ở trong nhà