Giản Yên sau khi trở về phòng thì tùy ý đem con gấu bông đặt lên trên bàn trà tiếp tục đọc kịch bản, nội dung của vở kịch đã tiến hành được một nửa. Tất cả phụ nữ mang thai trong thành phố đều đã bị cách ly, chính phủ không muốn tạo áp lực, thế nhưng số người tử vong mỗi ngày đều tăng lên, còn có xu hướng lây lan sang các thành phố lân cận, nếu thật sự không tiến hành nghiên cứu, hậu quả khó mà lường được. Loại virus này tính truyền nhiễm quá mạnh, tỷ lệ tử vong cũng quá cao, một khi bị nhiễm bệnh thì không giữ được mạng, cuối cùng bọn họ quyết định triệu tập phụ nữ mang thai lại cùng một chỗ, rút thăm xem ai là người tiến vào phòng thí nghiệm. Nữ chính cực kỳ không muốn đi, nàng chỉ là một người đến thành phố này công tác, sắp tới liền đến thời hạn nửa năm, ba mẹ và lão bà của nàng đều đang ở nước ngoài, nàng còn chờ sau khi chuyện này kết thúc thì trở về đoàn tụ cùng với bọn họ, cho nên nàng ngay lúc rút thăm thì dùng một mưu kế nhỏ, thành công tách ra được. Nghiên cứu thí nghiệm chính thức được bắt đầu, những nhân viên trong phòng thí nghiệm này phát hiện ra sỡ dĩ các nàng không bị nhiễm bệnh nguyên nhân đúng là có liên quan đến loại thuốc kia, cũng chính là thuốc phụ trợ giúp các nàng mang thai, loại thuốc này vô hại đối với cơ thể người, còn ở trong cơ thể người sản sinh ra một loại kháng thể. Sau đó nhân viên phòng thí nghiệm phát hiện ra điều này, cũng là bởi vì loại kháng thể này, các nàng mới không bị nhiễm bệnh, tin tức vừa được tung ra, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, phòng thí nghiệm cũng tăng thêm giờ làm việc chuẩn bị nghiên cứu chế tạo ra vắc xin, mà ngay tại lúc này, một người phụ nữ mang thai bị gọi vào phòng thí nghiệm trở về ngay buổi tối hôm đó, đã tử vong, chuyện này làm cho bệnh dịch lúc đó chuyển biến lần thứ hai.
Giản Yên đọc tới đây thì nghe thấy sau lưng có tiếng cửa mở, nàng quay đầu lại, Tô Tử Kỳ mang theo hộp cơm bước vào, nàng thả kịch bản xuống gọi: "Tô tỷ."
"Đọc kịch bản à." Tô Tử Kỳ đi tới bên cạnh nàng: "Chị mang cơm tối cho em."
Giản Yên đứng lên cầm lấy hộp cơm: "Kịch bản này rất tốt."
"Xem xong rồi?" Tô Tử Kỳ nói: "Chị cũng cảm thấy không tệ, chỉ là lúc trước chị không có ý định để em nhận."
Dù sao phim thảm họa cũng không thể bằng so với phim giải trí, hơn nữa hình tượng kỳ đầu của nữ chính ở trong phim cực kì không tốt, vì tư lợi, kỳ sau còn kích động những phụ nữ mang thai khác cùng nhau chạy khỏi khu cách ly, khiến cho toàn bộ nhân viên cứu hộ tăng thêm lượng công việc.
Giản Yên trái lại lắc đầu nói: "Em cảm thấy rất tốt."
Thảm họa dịch bệnh ở trước mắt, khó biết nhất chính là lòng người, có người vô tư cống hiến, tình nguyện giúp đỡ thầm lặng, đến khi chết cũng đều không nói ra một câu oán hận nào, mà cũng có người vì lợi ích cá nhân, chỉ nghĩ cho bản thân mình hoàn toàn không để ý tới sống chết của người khác. Ở kỳ đầu nữ chính vẫn luôn là loại người thứ hai, thế nhưng sau khi nàng trốn khỏi khu cách ly mới biết thế giới bên ngoài đã sớm không còn giống như trong tưởng tượng của nàng, đâu đâu cũng có thi thể, đâu đâu cũng có khói thuốc khử trùng mờ ảo. Xe cộ đông nghẹt trước đây bị thay thế bởi một mảnh hoang vu, phố xá ăn chơi trác táng trước đây chỉ còn dư lại đèn đường màu vàng lập lòe phát ra ánh sáng, thành phố này từ nhộn nhịp sức sống lại biến thành một tòa thành chết. Nàng dọc theo con đường trong ký ức trở về, nhưng một bóng người cũng đều không thấy, ven đường có một con mèo nắm ngửa cái bụng lên trời, sắp tới khu nhà ở của nàng thì nàng nhìn thấy chủ nhà trọ của mình đang đi từng nhà phát thuốc khử trùng. Chủ nhà trọ của nàng rất bủn xỉn lại keo kiệt, nàng ở nơi này cũng gần nửa năm, nhìn thấy họ thường xuyên vì mấy đồng tiền lẻ mà cùng khách trọ tính toán chi li, nhìn thấy họ lén lút nhặt lại những đồ vật mà khách trọ không dùng nữa, thậm chí lúc trước nàng lén lút ném đi một chiếc túi xách, cũng bị họ nhặt về tiếp tục sử dụng. Một người như vậy, lại đi từng nhà phát thuốc khử trùng, cảm xúc nhìn thấy tình cảnh này thật sự rất khó tả, chủ nhà trọ đi tới trước mặt nàng, cũng phát cho nàng một bình thuốc khử trùng, nàng cầm ở trong tay, nặng trình trịch.
Bởi vì chuyện này, phía sau lại trải qua những chuyện khác khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, đến cuối cùng nữ chính mới chủ động đứng ra nguyện ý tham gia thí nghiệm, nguyện ý lấy thân thử vắc xin. Giản Yên không nói là quá thích vai nữ chính này, thế nhưng nàng cảm thấy vai nữ chính này rất chân thật, mà nhân vật chân thật, thường là nhân vật có thể đánh động, Tô Tử Kỳ nghe nàng nói xong thì cười: "Hiếm thấy góc nhìn của em còn rất đặc biệt."
Giản Yên cúi đầu mở hộp cơm ra: "Khi nào thì thử vai a?"
"Sớm thôi." Tô Tử Kỳ nói: "Đừng quá lo lắng, chị đã nói với Trương đạo diễn rồi, cho em một cái tiêu chuẩn thử vai."
Giản Yên nhìn về phía Tô Tử Kỳ: "Chị quen Trương đạo diễn sao?"
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Rất quen."
Nghe thấy nàng nói như vậy Giản Yên liền yên tâm, nàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm tối, Tô Tử Kỳ vừa mới ăn qua ở bên ngoài, bây giờ có chút rảnh rỗi, nàng vươn tay cầm lấy con gấu bông ở trên bàn trà: "Này là đến từ chỗ nào?"
Hình như ngày hôm qua không có thấy.
Giản Yên nhìn nàng cầm lấy sắc mặt hơi thay đổi, rũ mắt nói: "Fans tặng."
Tô Tử Kỳ nhíu mày lại: "Sau này không được tự ý nhận quà fans biết chưa? Có rất nhiều paparazzi giả mạo thành fans tặng quà có gắn camera quay lén đây. . ."
Nàng bắt đầu nghĩ linh tinh, Giản Yên cười cười: "Biết rồi, sau này không như vậy nữa."
Tô Tử Kỳ ngắm nghía qua lại hai lần, tìm thấy phần bụng của con gấu bông có cái gì đấy cứng cứng, nàng nhấn xuống một cái liền nghe thấy bên trong phát ra âm thanh: "Yên Yên."
Giản Yên nghe thấy âm thanh như vậy sợ đến nỗi đôi đũa trên tay đều rơi xuống đất, nàng lập tức đoạt lại con gấu bông từ trên tay Tô Tử Kỳ, nói rằng: "Đừng nghe."
Tô Tử Kỳ dở khóc dở cười: "Sao đây, còn thẹn thùng nữa, lẽ nào là fans tỏ tình ở bên trong?"
"Không có." Giản Yên cứng nhắc trả lời một câu sau đó đem con gấu bông đặt lên trên sô pha, nàng tiếp tục cúi đầu ăn cơm tối, Tô Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh nàng bấm điện thoại, chuyện liên quan tới [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ] ở trên mạng hầu như đều đã định ra hết rồi, Giản Yên và La thần là cặp đôi có số phiếu cao nhất, tiếp theo là Giản Yên và Vu Duyệt, sau đó là Triệu Thanh Thanh Hàn Tiếu Đông, Thành Diệc Dung Tưởng Ức Nhu, Hạ Vân Tiền Thành, còn cái cuối cùng là một cái chăn đơn, Tô Tử Kỳ nhìn chằm chằm cái tên cuối cùng cười lên, quay đầu nhìn Giản Yên nói: "Em biết lần này Kỷ tổng ghép đôi với ai không?"
Tay Giản Yên đang ăn cơm hơi ngừng lại, giọng nói trầm xuống hỏi: "Ai?"
"Không có ai." Tô Tử Kỳ không có thừa nước đục thả câu: "La biên kịch và Vu Duyệt đều ghép đôi với em, cô ấy liền không có đội."
Nàng nói xong đưa điện thoại di động cho Giản Yên, Giản Yên nghiêng đầu nhìn qua vài dòng bình luận:
-- Kỷ tổng thật thê thảm a ha ha ha ha ha, vậy mà không có ai ghép đôi?
-- Kỳ thực nhìn Kỷ tổng cũng rất rất đẹp a, ta cảm thấy so với La thần, Tưởng Ức Nhu thì cũng chả kém ai.
-- A a a nói nghe nói nghe nè, có bệnh hay sao mà nghĩ mang một thân một mình a?
-- Có sao nói vậy, Kỷ tổng thật sự rất là đẹp a, vừa trắng vừa cao lại ngầu, nhan sắc có thể nói là đứng nhất trong dàn khách mời luôn ấy chứ?
-- Ta đồng ý, nhưng mà không có ai thích hợp với nàng hết a, Vu Duyệt? Giản Yên? Triệu Thanh Thanh? Hay là Tưởng Ức Nhu? Đều không phù hợp a, nàng thích hợp với một mình mỹ lệ!
Giản Yên nhìn thấy dòng chữ một mình mỹ lệ ở bình luận cuối cùng thì lắc đầu một cái, Tô Tử Kỳ nói: "Có nghĩ tới ghép đôi cùng với Kỷ tổng hay không?"
Giản Yên kinh ngạc, lập tức nói: "Không có."
Dựa theo độ hot của tổ chương trình, nên để Kỷ Vân Hân ghép đôi với Vu Duyệt, còn nàng và La Tinh thì thành một đôi, như vậy mới có chủ đề bàn tán, chỉ có điều người phụ trách tổ chương trình chính là Kỷ Hàm a.
Giản Yên suy nghĩ vài giây đổi giọng: "Không thể đâu?"
Tô Tử Kỳ lắc đầu: "Chị đây không có cách nào đảm bảo."
Lần hoạt động này là hoàn toàn công khai, sau khi ghi hình phần mở màn thì toàn bộ cộng đồng mạng đều có thể tham gia bỏ phiếu, thời hạn trong vòng một tuần, sau một tuần lễ thì hết hạn bỏ phiếu, cuối cùng căn cứ theo số lượng phiếu bình chọn mà ghép thành một đôi. Loại phương pháp cho phép tất cả mọi người cùng tham gia này, trước đây chưa từng có một chương trình gameshow nào làm thử, [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ] là chương trình gameshow đầu tiên làm như vậy, cộng đồng mạng đã sớm không thể chờ đợi được nữa. Kỳ thực nói là tất cả mọi người đều có thể tham gia, thế nhưng quyết định cuối cùng vẫn còn phải dựa theo kế hoạch của tổ chương trình đề ra, chỉ có điều chắc chắn sẽ thuận theo phần lớn khán giả là không thể nghi ngờ, nhưng mà như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bắt nàng ghép đôi cùng với Kỷ Vân Hân chứ?
Giản Yên đặt đũa xuống: "Không thể."
Đừng tự mình doạ mình như vậy.
Tô Tử Kỳ thấy thế không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó rồi hẳn nói sau, nếu như thật sự em cùng với Kỷ tổng tạo thành CP thì chị mua một chút thuỷ quân kéo xuống."
Giản Yên trả lời vu vơ: "Vâng."
"Ăn xong rồi sao?"
Giản Yên dọn dẹp hộp cơm cùng với đôi đũa, bọc lại kĩ càng đặt ở trên bàn trà, Tô Tử Kỳ nói: "Để đó cho chị, buổi tối em nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Sự việc rắc rối của Tần Dao đã lắng xuống, Giản Yên đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Vậy buổi tối chị cũng trở về nhà đi, chỗ này của em không sao rồi."
"Không sợ một mình?"
Giản Yên cười lên: "Em cũng không phải là con nít ba tuổi."
Vẻ mặt Tô Tử Kỳ nghiêm túc: "Thật sự không cần chị bồi?"
Giản Yên xua tay: "Không cần."
Tô Tử Kỳ thấy thế cũng không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Được, vậy chị đi về trước, ngày mai chín giờ sáng ghi hình phần mở màn, đừng quên."
"Không quên đâu."
Cuộc đối thoại kết thúc, Tô Tử Kỳ mang theo túi rác đi ra ngoài, Giản Yên lại lăn vào trong sô pha xem xong kịch bản, nàng đọc tới phân đoạn nữ chính cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ quyết định lấy thân mình đứng ra thử vắc xin thì có hai phần cảm động, nàng khịt khịt chóp mũi giương mắt lên, ánh mắt rơi vào con gấu bông ở bên cạnh.
Con gấu bông màu xanh nhạt nhẹ nhàng nằm ở trên tay không hề cảm thấy nặng bao nhiêu, nàng nắm lấy phần lông xù ở trong lòng bàn tay, ở phần bụng của con gấu bông nơi đó có nhét vào một vật cưng cứng, nàng suy nghĩ vài giây ấn vào, bên trong truyền đến một âm thanh: "Yên Yên."
Nàng nghe thấy âm thanh này theo bản năng tắt đi, vài giây sau lại mở lên.
"Yên Yên."
Lần này nàng không có tắt đi, nghe thấy bên trong tiếp tục nói: "Nếu như buổi tối em không ngủ được, chị kể chuyện xưa cho em nghe."
Giản Yên đem con gấu bông cầm ở trên tay, hai tay vây quanh đầu gối nghe xong toàn bộ câu chuyện, phong cách kể chuyện của Kỷ Vân Hân vẫn giống như trước, giọng nói hơi trầm, rõ ràng, tuy rằng không có một chút tình cảm nào, thế nhưng những câu chữ kia trải qua giọng đọc của nàng, lại đặc biệt êm tai, cảm động, không khác gì một bài hát ru con, Giản Yên nghe qua hai lần liền buồn ngủ, trước khi nàng trèo lên trên giường thì đem con gấu bông đặt vào bên trong ngăn kéo.
Màn hình điện thoại sáng lên, Giản Yên nhìn xem điện thoại trước khi bước lên giường, là Kỷ Hàm thông báo cho mọi người biết thời gian ghi hình ngày mai, để bọn họ không quên, trong nhóm bắt đầu nhiệt nhiệt nháo nháo:
Tưởng Ức Nhu: Không quên đâu a, mong chờ đã lâu.
Triệu Thanh Thanh: Ngày mai bắt đầu ghi hình rồi. "kích động"
Tiền Thành: Mọi người nhìn xem trên mạng ghép đôi ra sao a, không nghĩ tới nhân khí của em cũng rất cao nha.
Mọi người đều gửi đi vài cái mặt bánh bao, cười cười giỡn giỡn vui vẻ qua lại, Tiền Thành phản bác: Sao đây, nhân khí của em thật sự rất là cao a, chỉ là không có cao giống Yên Yên thôi.
Hạ Vân: Yên Yên muốn ghép đôi cùng với ai a @ Giản Yên.
Giản Yên nhìn hắn kéo náo nhiệt cũng không có từ chối, nàng trả lời: Nghe theo tổ chương trình sắp xếp.
Tưởng Ức Nhu: Vậy là cùng La biên kịch không có chạy đi đâu được.
Kỷ Vân Hân nhìn thấy nội dung các nàng tán gẫu thì nhíu nhíu mày, muốn gửi đi cái gì đấy nhưng cuối cùng lại không có gửi đi cái gì, nàng chăm chú nhìn điện thoại di động trong ngực bắt đầu rầu rĩ, màn hình máy vi tính của nàng vẫn còn mở lên, vừa vặn ở trên đấy là Weibo của [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ], vị trí đứng nhất chính là Giản Yên và La thần, một trăm ba mươi ngàn phiếu bình chọn, thứ hai là Giản Yên và Vu Duyệt, một trăm mười ngàn phiếu bình chọn. Nàng tùy tiện nhấn vào một dòng bình luận liền nhìn thấy những ID kia không phải là Giản La vô cùng thật thì chính là âm nhạc CP cực kỳ ngọt, càng quá đáng hơn nữa là bọn họ đâu đâu cũng bảo là tình đầu, còn có cả video ở cùng nhau! Này giống như là Giản Yên và La Tinh đang tán gẫu ở trước mặt nàng, Kỷ Vân Hân càng xem càng bực mình, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm máy vi tính, sáng quắc lên, giống như muốn đem cái máy vi tính này ăn tươi nuốt sống.
Mười một giờ đêm, trời tĩnh người lặng, trong nhóm đều không có ai lên tiếng, bình luận trên mạng cũng ít đi rất nhiều, chỉ có mình nàng vẫn đang còn lướt Weibo, loại chuyện trước đây chưa từng làm bây giờ lại bắt tay vào càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nàng nhìn thấy những người qua đường kia hung hăng xoạt Giản Yên và La thần mà yên lặng đáp lại, tại sao Weibo lại không ra một chức năng trợ giúp nhỉ, nàng bây giờ, đang rất cần.
Ngày tiếp theo là một ngày đẹp trời, khí trời đã rút đi ngày đông lạnh giá, từ từ ấm lên, Kỷ Vân Hân hiếm khi không giống như thường ngày vừa tỉnh dậy liền đi rửa mặt chạy sang công ty, nàng lanh quanh ở trong khách sạn đến hơn tám giờ, gửi cho Giản Yên một cái tin nhắn, hỏi nàng có muốn cùng đi tới địa điểm ghi hình hay không, nhưng chưa nhận được câu đáp lại, tin nhắn tựa như đá chìm biển sâu, đợi đến khi nàng bước vào thang máy thì mới nhìn thấy Kỷ Hàm kêu tên tất cả mọi người ở trong nhóm: Mọi người nhanh chân lên một chút nha, đã có người tới trước.
Giản Yên là người đến đầu tiên, chín giờ tụ tập, nàng vừa mới qua khỏi tám giờ liền đến nơi, Kỷ Hàm cùng nhân viên đang bố trí cảnh quay, nhìn thấy nàng đi đến Kỷ Hàm nói: "Chị Giản Yên, ăn gì chưa?"
Lâm Mộc cũng vui vẻ bắt chuyện ở sau lưng nàng: "Giản tiểu thư, có muốn uống một chút nước hay không?"
Giản Yên cười khéo léo từ chối: "Không cần, hai người làm việc đi, tôi đi dạo xung quanh."
Nàng nói xong thì điện thoại vang lên một tiếng thông báo nhỏ, có tin nhắn gửi vào, nàng đưa mắt nhìn, là tin nhắn của Kỷ Vân Hân, nàng không có trả lời liền trực tiếp đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, quay đầu đi dạo một chút.
Ghi hình phần mở màn là ở Trường Long viên, đoàn phim bao trọn một ngày, bên trong đều có đầy đủ hết tất cả các loại trò chơi giải trí, Giản Yên dọc theo lối đi vào bên trong vài bước thì nhìn thấy Ma Thiên Luân(vòng đu quay) và vòng xoay ngựa gỗ, hai trò chơi này thường xuyên xuất hiện trong các bối cảnh ở trên TV, hai cảnh tượng này trời sinh đã lãng mạn, nàng suy nghĩ vài giây đi tới ngồi lên trên băng ghế ở cạnh vòng xoay ngựa gỗ, không được bao lâu bên cạnh có người bước tới, người kia đưa cho nàng một ly trà sữa ấm áp, Giản Yên ngẩng đầu: "La biên kịch? Đến sớm như thế?"
Vốn dĩ La Tinh muốn hẹn Giản Yên cùng nhau đi đến đây, thế nhưng lại sợ nàng cảm thấy mình quá vội vàng, vì lẽ đó nhẫn nhịn không có hẹn nàng, ngay lúc Giản Yên rời phòng nàng cũng vừa vặn bước ra ngoài, cứ như thế một đường đi theo tới.
"Đến sớm như vậy đã ăn gì chưa?"
Giản Yên nhận lấy trà sữa: "Em ăn rồi, cảm ơn chị."
La Tinh cười nói: "Không có chuyện gì, tôi nghe Bạch tỷ nói em có một bộ phim mới?"
Giản Yên cầm ly trà sữa: "Vẫn chưa quyết định."
"Yên Yên." La Tinh quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Có phải là tôi làm người ta cảm thấy rất chán ghét đúng không?"
Giản Yên nghe vậy sững sờ vài giây, trong trí nhớ cũng có một người từng hỏi nàng như vậy, Yên Yên, trước đây, có phải là tôi làm người ta cảm thấy rất chán ghét đúng không?
La Tinh thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng thì cười cười ở trước mặt nàng vỗ tay một cái: "Sao vậy?"
Giản Yên hoàn hồn: "Không có gì."
"La biên kịch, em không có chán ghét chị."
"Nhưng cũng không thích." La Tinh nhấp một ngụm trà sữa: "Là tôi không tốt, khiến em áp lực, xin lỗi."
"Không có." Lòng bàn tay của Giản Yên xoa xoa dọc theo mép ly trà sữa, thấp giọng nói: "Vấn đề không phải là ở chị, mà là ở em, em bây giờ không có cách nào để nói chuyện yêu đương."
"Bởi vì lúc trước bị tổn thương?" La Tinh nghiêng đầu, tóc ngắn của nàng đã dài ra thêm một chút, ngang vai, tiêu sái lại gọn gàng, trên lỗ tai có đeo khuyên tai, rũ xuống rơi vào trên cổ, loạng choà loạng choạng, phát ra ánh sáng lấp lánh, Giản Yên nghe được câu nói