Kỷ Vân Hân leo lên xe nói năng bình tĩnh tự nhiên như vậy, Tô Tử Kỳ còn sững sờ vài giây, vẫn là Giản Yên mở miệng gọi: "Tô tỷ, lái xe đi."
Tô Tử Kỳ gật đầu: "Được."
"Kỷ tổng cũng đi tới khách sạn sao?" Lái xe được một nửa chặng đường, Tô Tử Kỳ hỏi, Kỷ Vân Hân cười: "Ừm, hợp đồng vẫn còn chưa đàm luận xong."
Đèn trong xe được mở lên, nàng nói xong ánh mắt nhìn sang liền thấy Giản Yên lườm một cái, Kỷ Vân Hân không hề nghiêm mặt cười khẽ, Tô Tử Kỳ nói: "Vậy đến khách sạn ngài xuống xe trước, lỡ như bị paparazzi chụp được thì không tốt lắm."
"Không sao." Kỷ Vân Hân lạnh nhạt nói: "Bị chụp được cứ coi như là đang tuyên truyền cho chương trình."
Thứ nhất, nàng là lão bản của Giản Yên, thứ hai, nàng và Giản Yên gần đây đang tham gia chung một chương trình gameshow, vì lẽ đó đi chung với nhau, hoàn toàn không có vấn đề gì, cho dù thật sự có bị chụp được, dùng lý do tham gia chương trình liền có thể lấp liếm cho qua, Tô Tử Kỳ nghe được nàng nói như vậy gật đầu: "Vâng, vậy được rồi."
Giản Yên không có nói gì, sau khi Kỷ Vân Hân nói chuyện xong với Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn nàng: "Có muốn đi ăn cơm tối hay không? Vừa rồi em ăn không được bao nhiêu?"
Ngữ khí tự nhiên mà lại quan tâm, hôm nay Tô Tử Kỳ không có đi theo Giản Yên, cũng không biết quan hệ của hai người bọn họ đã có tiến triển gì, nàng từ kính chiếu hậu trong xe đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi của hai người, coi chính mình là một người vô hình, không tiếp tục nói nữa.
"Không đói." Giản Yên không còn kiên nhẫn ở trong lúc quay chương trình, càng không có thái độ tốt giống như vậy, nàng lạnh lùng ra mặt, Kỷ Vân Hân khẽ gật đầu: "Buổi tối có thể sẽ đói bụng, có muốn mua về phòng một chút gì đó hay không?"
Giản Yên khéo léo từ chối: "Buổi tối đói bụng tự bản thân tôi đi."
Không hề cho nàng một chút cơ hội nói chuyện nào, một câu liền cắt ngang, Kỷ Vân Hân rũ mi mắt, trầm giọng hắng giọng đáp lại, cuối cùng nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe. Kính xe phản chiếu hiện lên gò má của nàng, nàng lùi thân người ra sau, khuôn mặt Giản Yên ngồi bên cạnh càng ngày càng rõ ràng, đặc biệt là dưới ánh đèn ấm áp ở trong xe, mọi động tác đều thêm nhu hòa, hai người đều không có mở miệng, rất nhanh xe liền chạy đến khách sạn.
Sau khi Giản Yên xuống xe liền kéo Tô Tử Kỳ đang chào hỏi cùng với Kỷ Vân Hân nhanh chóng đi lên lầu, Kỷ Vân Hân đúng là chưa từng bước theo, sau khi bước lên thang máy Tô Tử Kỳ mới hỏi: "Ngày hôm nay hai người tụi em thế nào?"
Giản Yên cúi đầu nắm lấy túi xách: "Tô tỷ, chị có ý gì a?"
"Có ý gì bản thân em không hiểu sao?" Tô Tử Kỳ nói: "Chị không tin, em không thấy được, cô ấy đang lấy lòng em."
Lấy lòng mình?
Là lấy lòng mình, hay là muốn đứa nhỏ trong bụng mình? Giản Yên có chút không biết rõ, nếu như thật sự đúng như là Kỷ Vân Hân nói, chị ấy yêu mình, không hề liên quan đến đứa nhỏ, vậy tại sao không sớm không muộn, lại một mực là thời gian này?
Tô Tử Kỳ và Giản Yên cùng nhau trở về phòng, sau khi Tô Tử Kỳ đóng cửa lại thì xuống bếp rót một ly nước ấm, ra ngoài đưa cho Giản Yên, hỏi: "Nếu như cô ấy không phải vì đứa nhỏ, em sẽ suy xét sao?"
Giản Yên cầm lấy ly nước, một trận ấm áp kéo tới, rất giống với độ ấm khi Kỷ Vân Hân nắm lấy tay nàng, nàng nhấp vào một ngụm nước nói: "Em nghĩ, sẽ không."
"Tô tỷ, thời điểm em và chị ấy ly hôn đã suy nghĩ rõ rõ ràng ràng, sau này mặc kệ như thế nào, em đều sẽ không dây dưa gì với chị ấy."
Nàng bảo vệ một cái bóng đèn chưa từng sáng lên, giữ gìn bảy năm, mãi cho đến khi chính mình trước khi rời đi thì tự tay cắt bỏ dây dẫn điện, mà bây giờ bóng đèn bị nàng tự tay cắt bỏ dây dẫn điện, lại bắt đầu phát ra ánh sáng lần đầu tiên, toả sáng rực rỡ. Nàng cảm thấy chính mình bảy năm kia, cứ như là một trò cười, còn là một trò cười không hề có một tiếng động, nàng cũng sợ, lỡ như cái bóng đèn kia chỉ là tình cờ sáng lên, khiến cho nàng lại phải trải qua thêm một lần bảy năm nữa, thậm chí là mười bốn năm, nàng không dám, nàng chính là một người nhu nhược như thế.
Tô Tử Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng: "Thế nhưng Yên Yên, con người là sinh vật rất phức tạp, em có nghĩ tới chuyện này hay không, vì đứa nhỏ phục hôn với cô ấy?"
"Không có nghĩ tới." Giản Yên lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói: "Em cũng sẽ không phục hôn."
Đây là tôn nghiêm và điểm mấu chốt cuối cùng của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình làm ra loại chuyện lướt qua điểm mấu chốt này.
Tô Tử Kỳ nhìn nàng như vậy cảm thấy yên tâm, gật đầu nói: "Được rồi, buổi tối muốn ăn chút gì không? Chị gọi thức ăn ngoài cho em?"
Đề tài nghiêm túc kết thúc, bầu không khí thoải mái hơn một chút, Giản Yên suy nghĩ: "Em muốn ăn cá dưa chua."
"Cay một chút."
Tô Tử Kỳ tức giận nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: "Được, chị sẽ gọi."
Thừa dịp chờ đợi thức ăn ngoài đang được giao tới hai người ngồi ở trên sô pha, Giản Yên tay bấm điện thoại di động nhìn về phía Tô Tử Kỳ, hỏi: "Tô tỷ, kỳ thực em rất muốn biết vì sao chị lại đồng ý để em giữ lại đứa nhỏ này."
Tô Tử Kỳ nghe thấy nàng nói như vậy vẻ mặt cứng nhắc vài giây, nàng quay đầu: "Làm sao lại hỏi như vậy?"
Giản Yên nhún vai: "Nếu như không phải là chị, bây giờ em đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ này rồi."
Tô Tử Kỳ nói không sai, con người là loài rất phức tạp, nàng cảm thấy đứa nhỏ này đến không đúng lúc, lý trí của nàng cũng biết là không nên giữ, thế nhưng khi thật sự có người khai đao kề sát ở trên đỉnh đầu của nàng, thì nàng vẫn suy nghĩ theo bản năng phải bảo vệ đứa nhỏ này, chỉ là xét cho cùng, nếu như người này không phải là Tô Tử Kỳ, có lẽ nàng đã mất đi đứa nhỏ này.
Nhiều lần nàng mơ thấy một kết quả như vậy, đều bị doạ đến tỉnh giấc.
Tô Tử Kỳ nói với nàng: "Chị biết em sẽ hối hận, em không nỡ."
"Yên Yên, nhân vô hoàn nhân, làm người không có ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, một khi đã sai rồi, chúng ta không thể quay ngược về quá khứ, chỉ có thể từng chút từng chút trở về quỹ đạo chính xác."
"Chị thừa nhận lúc chị vừa mới biết chị đã nghĩ nên để em phá đi, em là một người nghệ sĩ, trong khoảng thời gian này, không nên có con, nhưng mà Yên Yên a, không có ai có thể quy định người khác vào giờ này, phút này thì nên làm chuyện gì, quan trọng không phải là em làm cái gì, mà là em có thể gánh chịu hậu quả đó hay không."
"Em có thể gánh chịu sao?"
Tô Tử Kỳ nhìn về phía Giản Yên, viền mắt đỏ ửng, nàng đã từng cảm thấy bản thân mình không có dũng cảm như vậy, cũng không gánh được hậu quả như vậy, phải dùng thời gian ba năm thậm chí là cả một đời để khâu lại vết thương kia, nàng đã nói sẽ an vài xong xuôi tất cả mọi thứ cho Giản Yên, thế nhưng thật chất không bằng mà nói là đang bù đắp nuối tiếc của chính mình, thật may mắn, lần này nàng có thể đến giúp Giản Yên.
Giản Yên đối đầu với đôi mắt của nàng như có cái gì đấy nghẹn lại ở cổ họng, một giả thiết lớn mật thoáng qua suy nghĩ của nàng, giọng nàng khàn khàn nói: "Tô tỷ, chị và Vu Duyệt. . ."
Tô Tử Kỳ cười khẽ: "Đang nói tới em, như thế nào lại nói chị đây?"
Giản Yên trầm mắt: "Ừm, nói em, nói em đây a."
Tô Tử Kỳ nhẹ nhàng thở dài: "Yên Yên a, em biết phải làm thế nào mới có thể bảo vệ đứa nhỏ này tốt nhất không?"
Giản Yên bình tĩnh nhìn Tô Tử Kỳ: "Thế nào?"
"Phải lớn mạnh." Tô Tử Kỳ quay đầu nhìn Giản Yên, vẻ mặt kiên định nói: "Sự nghiệp ổn định, chỗ đứng vững chắc, vị trí cao hơn, em mới có thể trở nên lớn mạnh, Yên Yên, chị biết em bây giờ rất cực khổ, thế nhưng em lúc này, vẫn chưa có tư cách nghỉ ngơi, em nhất định phải không ngừng trèo lên trên cao, phải nhịn người không thể nhẫn nhịn, chỉ khi em đủ mạnh, mạnh đến mức không thể lay động, đứa nhỏ này mới có thể ở trong thế giới mà em tạo ra, bình yên vô sự trưởng thành, hiểu không?"
Thần sắc Giản Yên nghiêm túc đoan chính, nàng nghĩ đến ngày đó ở trên bàn phẫu thuật, Tô Tử Kỳ đã nói, sau này có khổ hơn nữa, có mệt mỏi hơn nữa, thì cũng phải nuốt xuống, không được phép khóc. Nàng trịnh trọng gật đầu, nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Em hiểu."
Hai người mới vừa tán gẫu xong, thức ăn ngoài đã được giao đến, Tô Tử Kỳ bước ra ngoài cửa nhận lấy thức ăn ngoài, Giản Yên ngồi ở trên sô pha tâm tình dần dần bình phục, màn hình điện thoại của nàng sáng lên, trong nhóm đang tán gẫu tám chuyện về buổi hẹn hò.
Triệu Thanh Thanh: Yên Yên hai người kết thúc buổi hẹn hò rồi a? @Giản Yên.
Nàng không dám kéo tên Kỷ Vân Hân vào, chỉ dám hỏi Giản Yên, trong nhóm liền cãi nhau um xùm.
Hạ Vân: Nghe người của tổ chương trình tiết lộ buổi hẹn hò ngày hôm nay rất rất ngọt.
Hàn Tiếu Đông: Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây! Thật hay giả vậy?
Tưởng Ức Nhu: Cậu lại có tay trong hoạt động ở trong tổ chương trình? Không công bằng!
Giản Yên nhìn bọn họ tán gẫu với nhau vẫn chưa đáp lại liền nhìn thấy Kỷ Hàm gửi đến: Tấm hình đầu tiên trong bài tuyên truyền, ngọt không? [ Hình ảnh ].
Hình ảnh là nàng và Kỷ Vân Hân cùng ngồi trên băng ghế dài để họa sĩ phát họa, hai người thân mật dựa vào nhau, Giản Yên trầm mắt, nhìn thấy mọi người trong nhóm chả khác nào ong vỡ tổ: Không tồi không tồi, đẹp mắt!
Hạ Vân: Ngọt a, làm sao mắt tôi lại có ảo giác hai người giống như đang nói chuyện yêu đương?
Tưởng Ức Nhu: Sút bay cậu bây giờ, nói hưu nói vượn!
Đùa giỡn đáp lại bằng đùa giỡn, thế nhưng có mấy lời không nên nói ra, Hạ Vân chưa từng tham gia chương trình gameshow, càng không biết quy tắc ở trong giới giải trí, vì lẽ đó sau khi hắn nói xong liền bị những người khác 'đánh no đòn', Hạ Vân một bên vừa oan ức rít gào, một bên vừa cực kỳ đáng thương xin lỗi Giản Yên, Giản Yên cười nhìn bọn họ nhốn nha nhốn nháo, trả lời: Không sao.
Bọn họ chỉ dám đùa giỡn cùng với Giản Yên, hoàn toàn không dám kéo tên Kỷ Vân Hân vào, Kỷ Vân Hân đang lướt điện thoại di động, một hồi sau lại tiến vào WeChat nhìn xem trong nhóm có kéo tên mình vào hay không, thế nhưng cho tới khi đề tài buổi hẹn hò ngày hôm nay sắp kết thúc, cũng không có ai kéo tên nàng vào, nàng nhìn chằm chằm điện thoại vẻ mặt có chút không vui, đơn giản thoát khỏi WeChat.
Hội fans CP vẫn còn hoạt động, bầu không khí bên trong huyên náo so với vừa rồi trên nhóm Wechat chỉ có hơn chứ không kém.
—— Buổi hẹn hò của Yên Yên và Kỷ tổng kết thúc rồi a, khi nào thì có thể tung ra vậy a! Mẹ ơi, con rất mong chờ được xem a a a a.
—— Chắc là nhanh thôi, nghe nói sang ngày liền tung, ta cũng không thể chờ đợi được nữa.
—— Ngày mai chuẩn bị kỹ càng ăn đường đi!
—— Các ngươi có ai đi tuyên truyền hội không?
Hội viên đều một trận ngơ ngác: Không có a.
—— @Tiểu Bạch Bạch @Nguyên tác số đơn @Đầu ngón tay Yên Yên @Lưng Yên Yên rất đẹp @Mái tóc Kỷ tổng, là các ngươi đi tuyên truyền sao?
Tiểu Bạch Bạch: Không có á, sao vậy?
Một chuỗi phủ quyết dài dài, cái hội này mở ra cũng khoảng chừng được hai tháng, chỉ có hơn ba trăm người tiến vào, vẫn là do hội trưởng lựa chọn fans CP kéo vào hội, thế nhưng bây giờ chưa đến nửa tiếng đồng hồ lại có khoảng chừng hai mươi người xin vào hội.
—— A! Ta nghĩ ra rồi! Ngày hôm nay lão Đại vẽ tranh xong rồi, ta đi xem thử xem có đúng vậy hay không.
—— Lão Đại nào a?
—— [ Liên kết ]
Kỷ Vân Hân nhàn rỗi không chuyện gì để làm ấn vào dãy liên kết mà hội viên kia gửi, là một tài khoản Weibo, nàng nhìn thấy bài viết được cập nhập mới nhất trên Weibo chính là một bức tranh, phát họa nửa thân người của nàng và Giản Yên. Bên trong bức tranh Giản Yên ăn mặc vũ phục dạ hội ngày ấy, váy đen ôm sát thân người tôn lên tư thái xinh đẹp của nàng, váy thiết kế hở lưng, sống lưng cong cong thon thả lung linh, xương hồ điệp thoát ẩn thoát hiện, mà nàng đứng bên cạnh Giản Yên, khoác lên một chiếc váy dài cùng màu, nàng nắm lấy tay Giản Yên, múa đơn biến thành hai người, hai người bốn mắt nhìn nhau, gương mặt đều hiện lên nét triền miên ôn nhu.
@Thần Tiếu Đạo: Gần đây theo đuổi một đôi Vân Yên CP, thức suốt đêm để phát họa một bức tranh hai người bọn họ, mọi người cùng nhau ăn đường vui vẻ có được không a!
—— Đây là Giản Yên đúng không? Còn người ở bên cạnh nhìn giống như là Kỷ tổng?
—— Vẽ Vân Yên CP chắc luôn! Đẹp quá ô ô ô ô! Yên Yên của ta a a a!
—— Ăn ăn ăn ăn, nhỏ giọng hỏi một câu, lão đại ngươi có để ý việc chúng ta lấy bức tranh này làm bìa cho siêu thoại của chúng ta không?
Vốn dĩ trong hội đã thuê người vẽ bìa cho siêu thoại rồi, nói như thế chỉ là để cho họa sĩ biết mặt biết mày của siêu thoại mà thôi, họa sĩ lập tức trả lời: Đương nhiên không để ý.
—— Còn có siêu thoại nữa a? Ta phải nhanh chân đến xem.
—— Ta cũng đi!
Kỷ Vân Hân ấn vào bên trong siêu thoại, chỉ có hơn bốn trăm fans, đề tài cũng rất ít ỏi, có rất ít tranh vẽ, còn có một số mẫu chuyện ngắn, nàng tùy tiện mở ra một cái, còn chưa xem hết liền thoát ra ngoài, sắc mặt đỏ ửng.
Hội viên liền đặt ID hội lên trên vị trí cao nhất bên trong siêu thoại, vì lẽ đó có rất nhiều người theo thành viên trong hội biết đến, thế nhưng cũng không phải vừa xin vào liền có thể tham gia, còn phải trải qua xét duyệt, Kỷ Vân Hân nhìn thấy trong hội đang trò chuyện khí thế ngất trời: Hội trưởng, thả người vào đi a, như vậy ngày mai bỏ phiếu chúng ta cũng có nhiều người bình chọn a.
—— Đúng vậy a, hội trưởng, thả người vào đi.
—— Nhưng mà lỡ như là antifans vào thì phải làm sao bây giờ?
—— Bọn họ đều đang bận đi bỏ phiếu rồi, coi như thật sự có, phòng cũng không thể phòng được, có thể ngăn cản bọn họ tiến vào hội fans CP sao?
—— Ta vừa xem số phiếu của Yên Yên và Kỷ tổng, đã vượt qua số phiếu Kỷ tổng và những người khác, thả thêm những người này vào đi, chúng ta cùng nhau bỏ phiếu!
—— @Toàn thể thành viên, hai ngày nay mọi người cực khổ rồi, ta vừa thương lượng với tổ quản trị, ngày hôm nay hiệu quả cũng rất tốt, chúng ta quyết định sẽ đi đặt hai bức vẽ và một người biên tập video, hút một làn sóng nhiệt độ, bây giờ quỹ của hội còn dư khoảng ba ngàn hai, số tiền còn lại tổ quản trị chúng ta sẽ bù thêm vào, ngày mai mọi người chờ ăn đường đi!
Lập tức có một làn sóng hội trưởng vạn tuế, tổ quản trị trâu bò, Kỷ Vân Hân nhìn bọn họ phát đề tài tới, suy nghĩ vài giây, bỏ tiền góp quỹ thuê người vẽ tranh kéo nhiệt độ hút fans, xác thực thì hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với nàng đi mua thuỷ quân. Huống hồ chi cách tuyên truyền này còn là thật sự, có thể kéo lên, sau này cũng có thể tiếp tục sử dụng, quan trọng nhất chính là, nàng có thể nhìn thấy bức vẽ mình và Giản Yên sánh vai với nhau. Vừa nghĩ tới đó nàng lại nghĩ đến bức vẽ mới vừa nhìn thấy kia, còn có những mẫu chuyện ngắn miêu tả tình cảnh, đầu quả tim của Kỷ Vân Hân ngứa ngáy, ngón tay nàng sờ sờ chóp mũi, ở trong hội soạn tin nhắn gửi: Xin hỏi quỹ của hội ở đâu?
Mới vừa gửi đi thì có người khác vào phụ họa: Tỷ muội ngươi cũng muốn góp vào a?
—— Tỷ muội, mấy ngày trước đã đóng lại rồi.
—— @Hội trưởng, bằng không lại mở thêm một lần nữa đi, mọi người vì lần bỏ phiếu này lại góp quỹ thêm một chút?
—— Ta đồng ý.
Quản trị viên kéo tên hội trưởng vào, một lúc sau hội trưởng liền trả lời bọn họ: Được, ngày hôm nay vừa hay cũng là ngày Kỷ tổng và Yên Yên hẹn hò, chúng ta lên!
Kỷ Vân Hân nhìn bọn họ soạn ra một đoạn liên kết gia nhập hội, nàng ấn đi vào, nhìn thấy tên là, Kỷ tổng và Giản tiểu thư của nàng hậu hoa viên, có một tài khoản trùng tên với tài khoản của hội trưởng, số người gia nhập gần ba trăm người, này chắc chắn là quỹ do hội trưởng mở. Nàng nhìn thấy mục tiêu số tiền góp quỹ lần này là hai ngàn, sau đó quỹ của hội từ từ tăng lên một trăm, ba trăm, ba trăm hai liền dừng lại, nàng trầm mặc nhìn màn hình, trực tiếp nhập vào một con số gửi đi.
Tổ quản trị nổ!
Toàn bộ hội CP nổ!
Hội trưởng tay run lập cập đánh chữ: Cái này, là tỷ muội nào tay run nhập sai số vào vậy? Có thể trả lại a.
Hoa Hoa: Cái này sai cũng là sai quá nhiều rồi a, ta vẫn chưa bao giờ sai nhiều tiền đến vậy.
Tiểu Hoa sinh tiến bước: Bao nhiêu số không vậy a các tỷ muội, làm sao mà ta đếm mãi không hết thế này?
Phù Vân: Là vị tỷ muội nào vậy? ? ? ?
Kỷ Vân Hân nhẹ nhàng đánh chữ: Là ta.
Toàn bộ hội ngay tức khắc liền sôi trào lên! Kỷ Vân Hân được bọn họ xem như là bảo bối nâng lên, nàng có chút không tự nhiên trả lời: Cho mọi người dùng để đặt tranh vẽ, còn có cái video gì đấy nữa.
Lúc này hội trưởng gửi qua bên nàng một cái tin nhắn riêng tư : Tỷ muội, cô thật sự không có đánh nhầm đúng không?
Kỷ Vân Hân đưa mắt nhìn xem con số: Đủ không?
Hội trưởng muốn thổ huyết: Đủ đủ đủ đủ rồi, chính là chúng ta muốn lý