Triệu Khinh nhận được tin nhắn của Hạ Ý còn tưởng rằng hắn biết mình sai, dù sao không phải người ngu thì đều có thể nhìn ra được mục tiêu lần này của hắn chính là Giản Yên, thậm chí bữa cơm này, cũng là bởi vì Giản Yên.
Nàng đã chuẩn bị tốt tâm trạng làm một cái vai phụ, không ngờ lại còn nhận được một cái tin nhắn như thế này, nàng nhíu mày trả lời: Vậy thì hay quá.
Thuận thế trèo lên trên là chuyện mà nàng am hiểu nhất, bất kể nguyên nhân của hắn là gì đi chăng nữa, chỉ cần nàng có thể ngồi lên trên nữ chính là được, mà đoán cũng có thể đoán được, khẳng định là do Giản Yên từ chối Hạ Ý nên hắn mới thay đổi tâm ý.
Cũng có thể hiểu được, cái vòng tròn này có trắng có đen, có một người như nàng, thì cũng có một người như Giản Yên.
Quan điểm tiếp thu của mỗi người có thể không giống nhau, kỳ thực không có gì đáng trách, chỉ có điều danh tiếng sẽ có sự khác biệt mà thôi, mà nàng, không để ý nhất chính là danh tiếng.
Triệu Khinh ngồi ở trên ghế lướt Weibo, trùng hợp nhìn thấy chương trình [ Tuần trăng mật ] đang hot gần đây tung ra video hậu trường, trong đó có một số phân cảnh về Giản Yên và Kỷ Vân Hân được tổ chương trình đặt biệt trích ra, vừa chiếu đến phân đoạn này, kênh chat liền nổi điên lên, trực tiếp bình luận đầy một trang.
Ngón tay nàng nhấn vào trên thanh tua video, tua nhanh về phía sau, lúc đang tua nhanh thì ánh mắt nhìn thấy một bóng người xuất hiện, nàng lập tức buông tay ra.
Video là đang chiếu hình Giản Yên và Kỷ Vân Hân thế nhưng Vu Duyệt đứng ở ngoài cách xa mấy mét vô tình lọt vào ống kính, hình như là nàng đang đứng trước cửa một căn nhà cong người nghịch hoa nghịch cỏ, khoảng cách khá xa, nhưng quang ảnh vừa đủ, đem thân hình của nàng lờ mờ lưu vào trong ống kính, còn có một chút nét đẹp mông lung.
Triệu Khinh ấn xuống nút tạm dừng, nhìn chằm chằm bóng người mờ ảo này vài giây rồi cười cười, mà cùng với nụ cười mê hoặc lòng người lúc bình thường kia thì không giống, cái nụ cười yếu ớt này rất nhạt, giống như xuất phát từ sâu trong nội tâm, vì yêu mà cười.
Cách đó không xa có mấy người nghệ sĩ đang ngồi nhỏ giọng tán gẫu ở cùng một chỗ, bọn họ vừa nhấc đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khinh cười yếu ớt không khỏi nói rằng: "Nghe nói vừa rồi Triệu Khinh muốn lại đây cùng với Hạ tổng, nhưng Hạ tổng lại không muốn."
"Phỏng chừng lần này cô ta không bắt được nữ chính rồi."
"Nữ chính chắc là Giản Yên đúng không?"
"Nếu như tôi là cô ta, tôi mới không cười nổi đây."
"Yên tâm đi, cô mới không phải là cô ta a, cô đâu có không biết liêm sỉ giống như cô ta đâu." Thanh âm bọn họ cười lên lớn dần, Trương đạo diễn liên tiếp nhìn về phía đồng hồ, ngay lúc hắn ngồi không yên muốn đứng lên thì cửa phòng khách bị mở ra, tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang, nhưng mà đi đầu tiên, lại không phải là Hạ Ý.
Hạ Ý đi ở bên cạnh Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, mời tới bên này."
Trương Tố Nhân đang nhìn Kỷ Vân Hân thì đưa mắt nhìn về phía phó đạo diễn bốn mắt nhìn lẫn nhau, hai người một mặt đều ngơ ngác, ngay cả vẻ mặt của những người khác ở trong phòng khách cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Ý đi tới bên cạnh Trương Tố Nhân, thấy Trương Tố Nhân vẫn còn trợn mắt ngoác mồm thì giới thiệu: "Vị này chính là Kỷ tổng ở Kinh Nghi, ông chắc cũng không xa lạ gì, còn vị này chính là Trương đạo diễn, Trương Tố Nhân."
Trương Tố Nhân lập tức phản ứng lại, hắn vội vội vã vã chào hỏi: "Kỷ...!Kỷ tổng chào ngài, nghe qua đại danh đã lâu."
Tính ra trên thực tế mà nói thì những người ngồi ở đây đối với ba chữ Kỷ Vân Hân thật sự là nghe qua đại danh đã lâu, cái tên này mang theo Kinh Nghi tạo ra vài cái kỳ tích, cũng làm cho Kinh Nghi thành công chiếm lấy một nửa giang sơn giới giải trí, vì lẽ đó mọi người tất nhiên sẽ không xa lạ gì, thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ được tận mắt nhìn thấy người thật.
Ở trong thế giới của bọn họ, Kỷ Vân Hân chính là một người cao cao tại thượng, không thể trèo lên tới được, đừng nói là ngồi ăn cơm cùng một phòng, chính là thấy rõ một mặt, cũng đều là vinh hạnh cho bọn họ.
Vì lẽ đó những người đang ngồi ở đây ngoại trừ trợn mắt ngoác mồm thì chính là ngoác mồm trố mắt, bốn phía tĩnh lặng, chả khác nào bị người ta ấn xuống nút tạm dừng, thậm chí ngay cả bầu không khí cũng đều không lưu thông nổi.
Mấy người nghệ sĩ phía trước còn đang tán gẫu nắm tay lẫn nhau một mặt không dám tin tưởng nhưng cũng có một phần hưng phấn, lại không dám kêu lên một tiếng, chỉ dám ngây ngốc nhìn Kỷ Vân Hân cách đó không xa.
Kỷ Vân Hân đứng bên cạnh một cái ghế, Hạ Ý kéo ghế ra mời nàng ngồi xuống, còn vừa nói chuyện bồi vào: "Trên đường tới đây gặp được Kỷ tổng, mời ngài ấy cùng nhau lại đây ăn một bữa cơm, mọi người không cần gò bó, Kỷ tổng rất hiền hoà."
A ——
Hiền hoà??? Trong cái vòng này người nào mà không biết Kỷ Vân Hân được xưng là cương trực công chính, công minh vô tư, không trộn lẫn tư tình, thậm chí ngay cả toàn bộ cấp cao của Kinh Nghi cũng đều khó chơi như nhau, muốn bấu víu quan hệ, thấy sang bắt quàng làm họ là chuyện không thể.
Cũng bởi vì như thế, Kỷ Vân Hân ở trong mắt của tất cả nghệ sĩ đều là một người thần bí, mà bây giờ nhân vật thần bí này lại vạch khăn che mặt ra ngồi ăn cơm cùng với bọn họ ở trong một phòng khách, quả thực giống như là mơ vậy, có một người nghệ sĩ không nhịn được khều khều người ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nhéo tôi một cái, nhìn một chút xem tôi có phải là đang nằm mơ."
Người ngồi bên cạnh nàng mạnh mẽ nhéo nàng một cái, dưới bầu không khí yên lặng bay lên một tiếng "Rít" nhẹ nhàng.
Kỷ Vân Hân ngồi ở trên ghế, Hạ Ý sắp xếp Giản Yên ngồi ở bên cạnh nàng, còn bản thân hắn thì lại đi tới bên cạnh Triệu Khinh, đợi đến khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Hạ Ý nói: "Có thể mang món lên."
Trương Tố Nhân giống như tỉnh khỏi đại mộng, hắn để trợ lý đi ra ngoài gọi phục vụ mang món ăn vào.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được đây là dáng vẻ của một buổi tiệc chúc mừng buổi thử vai mới vừa kết thúc, mọi người ăn cơm đều không dám lớn tiếng, nói chuyện giao lưu cũng đè thấp giọng nói hết mức, mà ở cái bàn ăn Kỷ Vân Hân đang ngồi, Hạ Ý đang điều tiết bầu không khí.
"Kỷ tổng, nghe nói [ Nhất Mộng ] sắp sửa quay xong?" Hạ Ý cười lên yếu ớt.
Kỷ Vân Hân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến đĩa gà cay ở trước mặt Hạ Ý, khoảng thời gian này nàng ít nhiều gì cũng biết được một chút sở thích của Giản Yên, hơn nữa nàng đã tra ở trên mạng rất nhiều, biết được khi mang thai thì mẹ đứa bé sẽ thay đổi khẩu vị, nàng một bên vừa chuyển động mâm tròn vừa gật đầu: "Ừm."
Gà cay chuyển tới trước mặt, Giản Yên ngửi thấy được mùi thơm mê người không nhịn được duỗi đôi đũa ra, mà Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh nàng lại một chút cũng không nhúc nhích, chỉ là lúc đang tán gẫu cùng với Hạ Ý thì tình cờ chuyển động cái mâm tròn trên bàn.
"Đáng tiếc chúng tôi bên này chỉ là một nhà sản xuất nhỏ, nếu không phải vậy thì chúng tôi cũng muốn được hợp tác cùng với Kỷ tổng đây." Hạ Ý cố ý thăm dò, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Vân Hân, nhìn xem phản ứng của nàng.
Kỳ thực câu nói này là trộn lẫn nửa trắng nửa đen, hắn muốn hợp tác thì không giả, bên Kỷ Vân Hân có tài nguyên tốt nhất, có tuyên truyền tốt nhất, có công quan tốt nhất, thậm chí còn có một đài truyền hình độc lập.
Thế nhưng nếu như thật sự muốn hợp tác đầu tư, hắn sẽ không chọn bộ phim này, hắn nói như vậy đơn giản chỉ là muốn nhìn phản ứng của Kỷ Vân Hân một chút, dù sao thì hắn cũng đã bị Kỷ Vân Hân lạnh nhạt rất lâu rồi.
Kỷ Vân Hân giương mắt nhìn hắn, ánh mắt không hề sắc bén giống như dĩ vãng, đuôi lông mày ôn hòa, thần sắc bình tĩnh, động tác nàng tao nhã gắp lấy đĩa rau nói: "Muốn hợp tác, sau này sẽ có cơ hội."
Hạ Ý cười lên: "Đúng vậy."
Giản Yên ngẩng đầu mắt nhìn Hạ Ý, lại dùng đáy mắt liếc Kỷ Vân Hân, cuối cùng nàng cúi đầu ăn cơm.
Hiện tại Kỷ Vân Hân hoàn toàn sờ trúng khẩu vị của nàng, những món ăn được chuyển tới đều là những món nàng thích ăn, biết rõ mình không thể ăn nhiều thế nhưng nàng vẫn không nhịn được gắp nhiều thêm mấy đũa, sau đó thì có chút no căng bụng.
Giản Yên ngồi ở trên ghế có chút không thỏa mái động đậy cơ thể, dạ dày trướng đến khó chịu, nàng một tay phủ lên trên bụng nhìn mọi người nói: "Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chuyến."
Vừa bước ra khỏi phòng khách Giản Yên liền không nhịn được muốn nôn mửa, nàng cố gắng nén xuống cảm giác không ổn ở dạ dày chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trên hành lang tình cờ có vài người đi qua, vẻ mặt đều rất vội vã.
Nàng đi không nhanh, nhưng hầu như là một mực nhắm thẳng đi đến phòng vệ sinh, sau khi tiến vào nàng cũng không có lập tức bước vào bên trong phòng vệ sinh riêng mà là rửa mặt ở trước bồn rửa tay.
Gần đây phản ứng nôn nghén của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc ăn xong thì đã lập tức nôn ra, cũng không biết có phải là do tiền kỳ đứa nhỏ này quá ngoan nên bây giờ mới biết tạo phản hay không, nàng cúi đầu ánh mắt ôn nhu nhìn về phía bụng, trong ánh mắt còn có mấy phần sủng nịch.
Giản Yên rời đi khoảng chừng năm, sáu phút Kỷ Vân Hân cầm điện thoại di động đứng lên, nàng nói với Hạ Ý: "Thật xin lỗi Hạ tổng, tôi đi nhận điện thoại."
Hạ Ý vội vội vã vã nói: "Kỷ tổng xin cứ tự nhiên."
Kỷ Vân Hân hướng về phía hắn khẽ gật đầu rời khỏi phòng khách, trên hành lang có một đám người vừa mới bước ra khỏi phòng khách, bọn họ túm năm tụm ba đứng chung một chỗ.
Nàng không có trực tiếp đi đến phòng vệ sinh mà là đứng yên tại chỗ khoảng hai phút, ngay lúc mọi người hoàn toàn đi mất nàng mới đi tới phòng vệ sinh, mới vừa đi tới cửa phía sau có người gọi: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân quay đầu, đứng ở phía sau là Triệu Khinh.
Hai mắt phượng của Triệu Khinh nhìn trừng trừng Kỷ Vân Hân, Triệu Khinh lúc đi ra ngoài cố ý không mặc áo khoác, bộ ngực đầy đặn vô cùng sống động, vóc người đơn bạc lộ ra dưới chiếc váy càng tăng thêm nét yểu điệu, nàng vô cùng tự tin đi tới bên cạnh Kỷ Vân Hân, cười nói: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân cân nhắc tỉ mỉ vài giây, mở miệng nói: "Cô là?"
Triệu Khinh hít vào một ngụm máu suýt chút nữa thì đã phun ra ngoài, nàng ngượng ngùng ho nhẹ: "Em là Triệu Khinh, mới vừa cùng ngồi ăn cơm với ngài."
Kỷ Vân Hân hơi khẽ gật đầu: "Ừm, có chuyện gì?"
Phía sau Triệu Khinh có người bước qua, vô ý đụng phải người nàng, nàng lại giống như bị đụng ngã dựa người về phía Kỷ Vân Hân ở trước mặt.
Kỷ Vân Hân lui về phía sau hai bước, vẻ mặt lãnh mạc, Triệu Khinh nhìn thấy mình không đụng tới Kỷ Vân Hân cũng chỉ có thể vịn lấy khung cửa của phòng vệ sinh.
"Nơi này có rất nhiều người." Triệu Khinh cười khẽ nói: "Vừa rồi suýt chút nữa thì đụng phải Kỷ tổng."
"Thật ngại quá a."
Kỷ Vân Hân không có đáp lại, chỉ dùng ánh mắt hững hờ nhìn Triệu Khinh, đuôi lông mày lại treo lên vẻ sắc bén một lần nữa, nét mặt lạnh lẽo, rõ ràng là không muốn nhiều lời.
Triệu Khinh từng nghe nói về Kỷ Vân Hân một, hai lần, biết được tính khí trước giờ của nàng đều như vậy, lãnh mạc kiêu căng, không có tình người, cho nên nàng tiếp tục nói: "Làm Kỷ tổng tức giận rồi sao? Vừa rồi thật sự rất xin lỗi, nếu như Kỷ tổng không ngại, để tôi mời ngài ăn một bữa cơm bồi tội có được không?"
Loại chiêu này của nàng gần như là bách phát bách trúng, tuy rằng là bài cũ, thế nhưng tướng mạo của nàng quá mức đạt tiêu chuẩn, mà vốn dĩ những người kia cũng không phải là muốn ăn cơm, vì lẽ đó chỉ cần hẹn một cái liền thành công, nhưng Kỷ Vân Hân ở trước mặt thì lại lắc đầu: "Không cần."
"Ngài không thích dự tiệc sao?" Triệu Khinh nói: "Vậy chúng ta có thể..."
"Triệu tiểu thư." Giọng nói của Kỷ Vân Hân hơi trầm nói: "Tôi không thích cô mà thôi."
Triệu Khinh bị nàng nói trắng ra như vậy chặn ngang, một lát sau cũng đều không có hoàn hồn, sau lưng Kỷ Vân Hân truyền đến một âm thanh: "Làm phiền xin hai vị hãy nhường đường một chút."
Là Giản Yên, nàng mới vừa ra khỏi phòng vệ sinh riêng thì đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, là vô ý nghe thấy, nàng cũng không nghĩ muốn nghe trộm, chỉ là Triệu Khinh quá lớn mật, lại hẹn ở ngay trước cửa phòng vệ sinh, chẳng trách những nghệ sĩ ở phía sau sân khấu kia trào phúng Triệu Khinh cũng không sợ Triệu Khinh biết.
Nàng lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ đại khái cũng biết được tình huống là như thế nào, Triệu Khinh nghe thấy sau lưng có một giọng nói nghiêng đầu, nhìn thấy người là Giản Yên, vẻ mặt nàng cũng không hề có nửa phần xấu hổ, còn nhẹ nhàng cười chào hỏi: "Giản tiểu thư cũng ở đây."
Giản Yên nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."
Nàng nói xong cúi đầu: "Hai vị cứ chậm rãi tán gẫu."
Kỷ Vân Hân nhìn bóng lưng Giản Yên rời đi không do dự bước theo, đáy mắt Giản Yên nhìn thấy Kỷ Vân Hân bước theo lạnh nhạt nói: "Kỷ tổng quay về sao? Hình như Triệu tiểu thư còn có chuyện muốn nói với chị."
Ánh mắt Kỷ Vân Hân rơi vào trên người nàng, mở miệng: "Chị không có gì để nói với cô ấy."
Trong nháy mắt, Giản Yên như nhìn thấy một Kỷ Vân Hân của quá khứ, ngực vừa chua xót lại vừa khó chịu, còn có một chút ngọt ngào không nói ra được.
Sau khi trở về phòng khách không được bao lâu thì mọi người đều muốn kết thúc, Hạ Ý vẫn chưa tuyên bố đến cùng sẽ chọn ai làm nữ chính, Trương Tố Nhân nói với Tô Tử Kỳ: "Tô tiểu thư, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô."
Tô Tử Kỳ biết đây nhất định là ý của Hạ Ý, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp lại: "Được."
Hạ Ý sau khi thấy bọn họ đã tán gẫu xong mới bước lại gần hỏi Kỷ Vân Hân buổi chiều có muốn đi vào quán bar ngồi một hồi hay không, Kỷ Vân Hân khéo léo từ chối nói công ty còn có việc, Tô Tử Kỳ cũng kéo tay Giản Yên nói: "Buổi chiều còn phải ghi hình chương trình, vậy nên chúng tôi không quấy rầy nữa."
Hạ Ý và Trương Tố Nhân nhìn bọn họ khẽ gật đầu: "Đi thong thả."
Sau khi rời khỏi cửa nhà hàng ba người leo lên xe Kỷ Vân Hân, vẫn là Tô Tử Kỳ lái xe như cũ, nàng quay đầu nói: "Kỷ tổng, đưa ngài đi đến công ty trước sao?"
Kỷ Vân Hân nhìn Giản Yên: "Hai người đi đâu?"
Giản Yên không có trả lời, Tô Tử Kỳ nói: "Tôi muốn đưa Yên Yên đi làm một buổi kiểm tra cơ thể."
Kỷ Vân Hân không suy nghĩ nói bồi vào: "Đi bệnh viện đi."
Tô Tử Kỳ sau khi đáp lại liền nghiêm túc lái xe, không nói thêm gì nữa.
Mà ở hàng ghế phía sau Giản Yên và Kỷ Vân Hân cũng không có ngồi cùng một chỗ dựa vào nhau, giữa hai người có một khoảng cách.
Giản Yên vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây lướt qua khóe mắt nàng, giống như cưỡi ngựa xem hoa, những gì ở trước mắt hoàn toàn mông lung mơ hồ, không biết là xe chạy được bao lâu, lúc nàng buồn ngủ thì nghe thấy Tô Tử Kỳ nói: "Kỷ tổng, Yên Yên, đến nơi rồi."
Kỷ Vân Hân bước xuống xe trước, sau đó đi tới bên cửa xe của Giản Yên, Giản Yên không cần dùng lực cửa xe đã tự động mở ra, lúc nàng bước xuống xe thì mất đà bước về phía trước một bước, hai người đứng sát bên nhau, dựa vào rất gần, hơi thở dán vào nhau.
Chóp mũi Giản Yên tràn đầy hương thơm mát lạnh của Kỷ Vân Hân, dễ ngửi đến cực điểm, hương thơm mà nàng từng sáng nhớ chiều mong bây giờ lại mơ hồ có chút mê người.
Giản Yên nhịn xuống một chút, lui về phía