".... Cứ... cứ tiếp tục đi, ha ha..."
Trịnh Thiên Dương vừa vào tới cửa thì nhìn thấy cảnh này, có chút ngớ người, sau đó liền bị ánh mắt giết người của Hoắc Đông Thần làm cho hồn phách bay về, liền đóng cửa ra ngoài. Trong đầu thầm cầu cho số kiếp bản thân... Hoắc Đông Thần, cậu đừng có xử tôi nặng quá nha...
Trong phòng làm việc, Phỉ Y Hân đang ôm đầu, vẻ mặt bi ai thống khổ không nói nên lời...
Hoắc Đông Thần nhìn khuôn mặt đã đỏ lên như quả gấc của cô mà có chút bất ngờ, không ngờ cô ấy còn biết đỏ mặt đấy, đáng yêu thật!
"Chúng ta tiếp tục!" Hoắc Đông Thần vui vẻ cất lời.
Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng ken két:
"Anh bị gì vậy? Sao lại hôn tôi! Còn để người ta nhìn thấy nữa!" Còn muốn tiếp tục nữa chứ!
Hoắc Đông Thần ngồi xuống ghế, thuận tay kéo mạnh cô về phía mình, Phỉ Y Hân mất đà, liền ngã nhào vào lòng hắn.
"Hoắc Đông Thần!" Phỉ Y Hân nhìn tư thế hai người mà có chút tức giận, theo sau đó là sự ngượng ngùng không che giấu.
"Em là người đầu tiên dám gọi thẳng tên tôi như vậy đấy!" Hoắc Đông Thần giữ chặt cơ thể cô, không cho cô thoát khỏi người mình, khuôn mặt có chút nghiêm túc.
"Buông tôi ra đi, anh ta lại vào phòng lại thấy thì sao đây?"
Hoắc Đông Thần nhíu mày nhìn cô, cô lại không quan tâm đến nụ hôn khi nãy mà lại quan tâm tên kia thấy sao? Đáy mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm, bàn tay đang đặt ở eo cô cũng bắt đầu dùng lực, ép cô sát vào người hắn hơn nữa:
"Em không cần phải quan tâm tới người khác!"
"Anh thật vô lí!" Phỉ Y Hân tức giận, cô chưa bao giờ thấy người nào hành xử lạ lùng như hắn vậy hết!
Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười, vô lí sao? Hắn luôn là người không biết lí lẽ mà.
"Em nên ngồi yên!" Phỉ Y Hân luôn không ngoan ngoãn như vậy, mặc dù bị hắn siết chặt nhưng vẫn không chịu thua, cả người mềm mại cứ như thế mà vùng vẫy muốn thoát ra, mặc cho cơ thể đang cọ sát vào người hắn.
"Anh...." Cô vừa định mở miệng nói, liền thấy Hoắc Đông Thần một tay nâng cằm cô, như là muốn hôn tiếp!
Phỉ Y Hân có chút hoảng loạn, lấy hai tay bịt chặt miệng mình lại, không cho hắn làm càn, liền nhận được cái nhìn đe dọa của Hoắc Đông Thần:
"Bỏ tay ra!"
Phỉ y Hân thật muốn cười! Tên khốn này tưởng mình là ông trời sao? Miệng là của
cô, thân thể là của cô, ai cho hắn cái quyền ra lệnh:
"Anh dựa vào đâu?" Hai tay cô vẫn y như cũ che trên miệng, giọng nói vì vậy mà có chút khó nghe. Bản thân cũng đang e sợ việc hắn sẽ lại bá đạo mà kéo tay cô ra, ai ngờ hắn lại nói:
"Phỉ Y Hân, Làm người yêu của tôi!"
Phỉ Y Hân trợn mắt nhìn hắn, ban đầu là bất ngờ, lát sau lại có chút tức giận, trong mấy lúc như vậy mà ngữ khí của hắn vẫn như ra lệnh cho cô?
Hai tay Phỉ Y Hân đã bắt đầu nới lỏng, Hoắc Đông Thần lại giở một nụ cười đáng ghét, giữ tay cô lại mà tiếp tục đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đó...
......
Qua một thời gian, nụ hôn kết thúc, đương nhiên chỉ đơn giản là hôn, Hoắc Đông Thần cũng không động tay động chân như khi nãy nữa những cũng đủ để làm Phỉ Y Hân nói không nên lời, khuôn mặt vừa đỏ vừa e thẹn như thiếu nữ vậy!
Khỏi phải nói với tính tình bá đạo cùng ngạo mạn của Hoắc Đông Thần, phản ứng này của cô khiến hắn rất thích:
"Em là người đầu tiên tôi hôn đấy!"
"Chúa mới tin anh! Điêu luyện như vậy mà bảo lần đầu! Tôi cũng lần đầu tiên nè, sao không được như anh!" Phỉ Y Hân thở hổn hển, lập tức nói ra mà không suy nghĩ.
Hoắc Đông Thần vuốt lọn tóc của cô, tâm trạng rất tốt mà đùa giỡn:
"Là lần đầu? Vậy để tôi giúp em điêu luyện như tôi!"
"Không! Không cần đâu!" Phỉ Y Hân hoảng sợ, vội nhảy khỏi người hắn, bây giờ hắn không còn ôm chặt cô như khi nãy nữa, nên có thể dễ dàng thoát ra.
"Lời lúc nãy tôi không nói đùa!" Hoắc Đông Thần nhìn sâu vào mắt cô mà nói, dáng vẻ nghiêm túc và anh tuấn đến nổi khiến Phỉ Y Hân có chút lúng túng, nhưng mà vẫn nói lời chắc nịch:
"Không! Tôi không muốn làm người yêu của anh!"