Chợ đêm hôm nay trang trí rất nhiều lồng đèn đỏ, cũng do sắp tới trung thu rồi nên trang trí lồng đèn đỏ là thích hợp nhất, người ta cũng cảm nhận rõ hơn không khí trung thu.
Tuy bây giờ không phải mùa hè nhưng khách du lịch đến đây cũng không ít, lại thêm chuyến du lịch này nhân viên của Hoắc Viễn đăng ký đi rất nhiều nên không khí càng thêm náo nhiệt.
Rõ ràng là Phỉ Y Hân rất muốn đi cùng anh chàng xinh đẹp kia, nhưng mà từ lúc trở về khách sạn đến giờ, trừ việc cô đi tắm hắn không theo thôi, còn lại thì bám theo như đỉa đói vậy!
Có lẽ do hắn ngồi trên cao lâu quá rồi, khuôn mặt lại luôn hầm hầm nên chuyến du lịch này không có ai để nói chuyện vì vậy mới bám lấy cô.
Haizz Rõ chán!
Tính cô vốn ham vui, cho nên trời vừa tối liền lon ton chạy đến chợ đêm, đương nhiên, Hoắc tổng tại thượng cũng đi theo.
Phỉ Y Hân bị không khí náo nhiệt nơi đây thu hút, chốc lát đã quên mất chàng tây lai kia vẫn đang đứng trước cổng chợ đêm...
Món đầu tiên Phỉ Y Hân mua là một cái lồng đèn hình trăng tròn, không quá to mà nhỏ xinh, cầm cũng vừa tay, Phỉ Y Hân rất thích cái lồng đèn này, còn mua thêm một cái cho Hoắc Đông Thần, dẫu sao người ta cũng tội nghiệp quá mà...
Thế nhưng vừa thấy cô đưa mình cái lồng đèn này, Hoắc Đông Thần liền đanh mặt nhìn cô. Phỉ Y Hân cầm mãi mà hắn không nhận, liền tức giận muốn tặng cho một cậu nhóc đáng yêu gần đó.
Ai ngờ còn chưa bắt chuyện được với cậu bé, cái lồng đèn nhỏ đã bị ai đó cướp mất.
Phỉ Y Hân quay qua thì thấy Hoắc Đông Thần đang đen mặt nhìn chằm chằm vào lồng đèn, trên gương mặt còn hiện rõ sự coi thường. Cô muốn giựt lại, ấy vậy mà hắn không cho!
Cái tên dở hơi này! Lúc nãy sao không lấy? Còn bày đặt làm bộ!
Dường như biết suy nghĩ trong lòng cô, Hoắc Đông Thần trừng mắt nhìn cô một cái, rồi nắm tay cô đi đến hàng ăn.
Hoắc Đông Thần cao lớn lại lạnh lùng, trên người toàn là khí chất trưởng thành nam tính, nhưng trên tay lại cầm một cái lồng đèn nhỏ, nói thế nào thì cũng... Chậc chậc...
Hắn lại không để ý đến điều đó, bây giờ chỉ muốn đưa cô đi ăn cái gì đó, quá giờ cơm tối thì chẳng tốt cho bao tử cô chút nào. Nhưng hắn đã quên một điều, bản thân hắn cũng chẳng lúc nào ăn cơm đúng giờ!
Nhưng hắn liền cảm thấy hối hận, đúng ra phải ép cô ăn tối trước rồi mới được đi, bây giờ cô gái nhỏ chỉ
toàn muốn ăn vặt:
"Woa~ Tokbokki. Tôi muốn ăn cái này!"
"Đi ăn cái gì no bụng trước!" Hoắc Đông Thần nhíu mày nhìn cô.
Phỉ Y Hân lại không quan tâm, trực tiếp mua hai cây tokbokki, ăn ngon lành trước mặt hắn.
Để xoa dịu cái vẻ mặt lạnh băng khó tính này, Phỉ Y Hân thật tốt bụng lấy một miếng cho hắn. Vốn Hoắc Đông Thần không muốn ăn, hồi nhỏ còn ăn vặt lớn thêm một chút đến giờ liền không ăn nữa.
Nhưng mà nhìn cô đang vui vẻ muốn đút cho mình, Hoắc Đông Thần lại vô thức mà há miệng ra cho cô đút.
Thấy hắn chịu ăn cô rất vui, cười một cái rõ tươi, vốn món này có vị mặn, lại bị nụ cười của Phỉ Y Hân làm cho ngọt lịm...
Hai người vừa đi vừa mua đồ ăn, rồi lại chơi nhiều trò chơi nữa, nói chúng cô rất vui. Có điều... có một chuyện khiến cô rất khó chịu!
Tên yêu nghiệt Hoắc Đông Thần này đi đến đâu của ghẹo gái được. Từ nãy đến giờ trừ những cặp tình nhân ra, thì toàn bộ nữ nhân nơi đây đều bị hắn làm cho mê mẩn. Lâu lâu còn có đàn ông liếc mắt nhìn hắn nữa!
Thật khó chịu chết đi được!
Bây giờ mà nhìn ra phía sau có không ít người đi theo bọn họ đâu!
"Thiệt là bực bội!" Phỉ Y Hân giậm chân, cước bộ cũng dừng lại.
Hoắc Đông Thần thấy lạ hỏi:
"Chuyện gì? Ăn chưa đủ no sao?"
Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn:
"Ăn no lắm rồi! Vì tức mà no nè! Anh đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt được hết!"
"Em nói cái gì?" Hoắc Đông Thần có lẽ lúc nào cũng là trung tâm của sự chú ý cho nên hiện tại dù có nhiều ánh mắt dõi theo, hắn cũng thấy bình thường, chỉ cần là không có sát ý hắn liền cho qua.
"Nói tôi đi dụ dỗ đàn ông, anh coi anh đi!" Phỉ Y Hân ra dấu hắn nhìn xung quanh mình, thật sự là bọn này mặt quá dày, thấy cô nhìn mà cũng trơ mặt đứng đó.
Xung quanh đây toàn bị những trái tim thiếu nữ của họ làm cho buồn nôn!
------------------------
Mai mới có tiếp! Bây giờ Văn phải luyện IELTS... Haizzz Khó bome!