Khoảnh khắc môi chạm môi Hoàng Phủ Thiên Kỳ cảm nhận được một sự quen thuộc, đôi môi mềm mại này không phải của Từ Thiên Phương hay sao? Mặc dù thời gian đã ba năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ rõ cảm giác này.
Nhất thời lý trí không để anh đẩy cô ra, nếu đây là một giấc mơ thì anh cũng không muốn phải tỉnh lại.
Nhưng Từ Thiên Phương lại không nghĩ như vậy, đang lúc không khí xung quanh như được đốt nóng lên, cô đã vội vàng mà cắn mạnh vào cánh môi của anh.
" Ahh!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cảm thấy đau đớn, anh khẽ kêu lên một tiếng.
" Bệ Hạ, lần sau mong ngài đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!" Đứng trước gương mặt kinh ngạc của anh, Từ Thiên Phương lạnh lùng cười nhạt nói.
Ý đồ coi như đã đạt được, cô xoay người đi về phía nhà vệ sinh gần đó.
" Là em có đúng không?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vô cùng tự tin với trực giác của mình, anh đau lòng nói.
Cánh môi của anh bị cô cắn đến rách ra, máu đang rỉ ra từ vết thương từng chút một, anh nhẹ đưa tay lau đi vết máu, rồi cũng quay lại sảnh tiệc.
Bên này Đông Phương Ngọc Châu trở về phòng mình, tâm trạng cô ta lúc này vô cùng hoảng hốt, lời nói và ánh mắt của Từ Thiên Phương ám ảnh lấy cô ta.
" Nhất định là không phải, nó đã chết rồi! Chỉ là người giống người mà thôi, mình không được hoảng!" Cô ta cố gắng bình tâm trở lại, lên tiếng tự trấn an bản thân của mình.
Chỉ là chuyện trùng hợp này cũng quá quỷ dị đi, cô ta muốn gọi cho Lâm Lạc Na để hỏi chuyện, bởi vì ba năm nay đã không thể liên lạc được với Cung Trạch rồi.
" Người phụ nữ này là đang làm gì chứ? Sao lại không chịu bắt máy!" Chuông điện thoại reo lên rất lâu, mà bên kia không hề có người nhấc máy, điều này làm cô ta vô cùng sốt ruột.
Nhưng vài phút sau đó thì Lâm Lạc Na cũng đã nghe máy, bà ta dùng giọng điệu vui vẻ hỏi." Đông Phương tiểu thư...À không, bây giờ nên gọi cô là Vương Hậu rồi! Giờ này không phải cô đang vui vẻ bên vị Vua của mình sao? Gọi cho tôi là có việc gì gấp à?"
" Đừng nói nhiều lời nịnh bợ nữa, tôi nghe đến buồn nôn rồi. Bà biết hôm nay tôi đã gặp ai không? Chính là một người phụ nữ giống hệt Từ Thiên Phương, nhưng cô ta lại nói mình tên là Scarlet!" Đông Phương Ngọc Châu lúc này không hề thoải mái, cô ta khó chịu nói.
" Cái gì? Nó không phải đã chết rồi hay sao? Xác cũng đã được chôn rồi, làm sao mà sống lại được? Chắc là người giống người thôi, cô đừng nghĩ nhiều!" Lâm Lạc Na nghe đến đây có hơi bất ngờ, nhưng bà ấy là người tận mắt thấy xác của Từ Thiên Phương được vớt lên, làm sao mà tin là cô còn sống được.
Đông Phương Ngọc Châu thở dài,