Đúng như những gì Từ Thiên Phương nói, bộ váy cô mặc hôm nay vẫn còn lịch sự chán, những người đến đây quả nhiên chỉ vì lợi ích. Có không ít các thiên kim tiểu thư đến nơi này chỉ để câu dẫn đàn ông, mang ích lợi về cho gia tộc của mình.
Nhìn bữa tiệc mang tiếng từ thiện này, Từ Thiên Phương khẽ nhếch môi khinh bỉ, cô cảm thấy trò này thật lố lăng. Nếu không phải muốn mang Hoàng Phủ Thiên Kỳ đến đây, cô đã không tham dự những bữa tiệc kệch cỡm thế này.
Bởi vì là đeo mặt nạ, nên có rất nhiều người không nhận ra cô. Từ Thiên Phương muốn đợi thêm chút nữa, khi buổi đấu giá bắt đầu, cô sẽ tháo mặt nạ ra. Chính thức công khai bạn trai của mình, là Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
" Anh muốn uống cái gì?" Thấy anh không nói năng gì, cô chủ động lên tiếng hỏi.
" Tùy đi, cô uống gì thì tôi uống thứ đó!" Anh nhàn nhạt đáp.
" Được, vậy rượu vang đi! Dù sao đây cũng là một bữa tiệc mà!" Cô mỉm cười gật đầu, rồi đưa tay lấy rượu trên khay của bồi bàn.
Nhấp một ngụm, cô đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật như cô dự đoán, hôm nay cánh nhà báo đến cũng rất đông. Như vậy thì cô yên tâm rồi, ngày mai đầu đề của tất cả trang báo, chính là hình ảnh của cô và bạn trai.
" Tiểu thư, như cô đã căn dặn, sợi dây chuyền ngọc bích đã được mang đến!" Alice đi đến gần Từ Thiên Phương nói.
" Tốt, đây là món đồ tôi muốn tặng để đấu giá, cô cứ gửi nó đến cho ban tổ chức đi!" Cô gật đầu hài lòng đáp.
Sợi dây chuyền ngọc bích này cũng là một trong số những món trang sức quý hiếm của Từ Gia. Lần này cô mang nó đi đấu giá, cũng chính là chi rất lớn rồi.
Tiệc rượu cũng dần tàn, buổi đấu giá chính thức sắp bắt đầu rồi. Từ Thiên Phương trước đó muốn đi nhà vệ sinh, cô để Hoàng Phủ Thiên Kỳ tìm ghế ngồi trước, còn mình thì đi mất.
Ở đây, Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhẹ nhàng đi vào trong, sau một hồi quan sát, anh chọn hai chiếc ghế trống ở trong một góc tối, ít người chú ý đến.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, bên tai anh đã cất lên một giọng nói chua ngoa khó nghe." Này, tôi muốn ngồi ở đây, anh mau qua bên kia ngồi đi!" Một người phụ nữ ăn mặc lố lăng đi đến nói, ngữ khí này là đang ra lệnh cho anh.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ nhíu mày không hài lòng, anh không thèm đếm xỉa đến cô ta, vẫn nguyên trạng ngồi ở đó. Vả lại trước nay chỉ có người khác phải nhường chỗ cho anh, làm gì có chuyện anh nhường ghế cho người khác chứ.
" Tôi nói anh bị điếc hay sao? Mau cút qua bên kia cho tôi!" Bị anh phớt lờ, cô ta tức giận gào lên như một kẻ điên.
" Cô nghĩ mình là ai, mà có quyền ra lệnh