Đông Phương Ngọc Châu nghe xong như muốn phát điên, mảnh đất béo bở mà cô ta dùng mọi thủ đoạn để giành lấy bây giờ sắp trở thành nơi xử lý rác thải. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Từ Thiên Phương vậy mà lại mang tiền đem đi đốt như vậy.
"Cái gì? Xử lý rác thải sao? Scarlet đó là bị điên rồi, cô ta bị điên rồi!" Đông Phương Ngọc Châu lầm bầm như một người bệnh thần kinh nói, cô ta quá sốc.
Đúng như những gì Mạc Vân đã nói, Từ Thiên Phương thật sự mà mang mảnh đất đắt giá kia làm nơi xử lý rác. Vì thật ra cô không hề hứng thú, chỉ là muốn đem những thứ Đông Phương Ngọc Châu kia thèm thuồng mà cướp đi.
Ở Cung Điện, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã cho kẻ hầu người hạ lui đi, một mình anh đứng ở trước cổng chờ, anh mong ngóng nhìn thấy hai đứa trẻ. Xe của Ân Vệ vừa dừng lại ở cổng, anh đã chạy ngay ra ngoài.
"Baba!" Thiên Bảo mới lúc trước còn đang thấy áy náy vì trốn đi, bây giờ nhìn thấy anh lại vui vẻ mà nhào đến.
"Bảo Bảo thật ngoan! Mau cho ba ôm một cái nào!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ mừng rỡ ôm lấy cậu nhóc nói.
Thiên Long lạnh lùng từ trên xe bước xuống, cậu nhóc đưa tay kéo em trai lên rồi cất lời. "Baba, chúng ta vào trong đi, con có lời muốn nói!"
...
Trong phòng làm việc, Hoàng Phủ Thiên Kỳ bảo Ân Vệ mang vào rất nhiều hoa quả và bánh trái, thức ăn nước uống trên bàn nhiều như vậy mà anh còn sợ không đủ.
"Baba, có phải giữa người và mami đã xảy ra chuyện gì đúng không? Nếu không tại sao mami lại hận người nhiều như vậy?" Thiên Long trầm thấp giọng hỏi anh, cậu nhóc không giống em trai chỉ lo ăn bánh kẹo.
"Con sao lại hỏi như vậy?" Anh thắc mắc nói.
"Mặc dù mami chưa bao giờ nói, nhưng con biết là baba đã tổn thương người, bằng không mỗi đêm mami cũng không phải nằm khóc đến ướt cả gối!" Cậu nhóc lanh lợi đáp, điểm này không khác với anh là mấy.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn con trai, anh hiểu rằng thắng bé lớn hơn số tuổi của nó, nếu bây giờ anh nói dối, cũng chỉ làm cảm tình của cha con xa cách hơn thôi.
"Nếu con đã biết rồi, vậy thì ta cũng chỉ còn cách nói thật mà thôi!" Anh thở dài trả lời con trai.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện giữa anh và Từ Thiên Phương cho con nghe, cũng không quên nói đến sự hiện diện của những con người độc ác kia.
Thiên Long nghe thấy mẹ của mình bị người khác ức hiếp, trong lòng lại dâng lên một cảm giác tức giận. Nhưng dẫu sao thì cậu cũng chỉ là một đứa bé hơn ba tuổi, làm sao để đấu lại đám người hung ác kia.
"Tiểu Long, là baba không tốt, không thể bảo vệ cho mami và hai con!" Hoàng