Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Thiên kỳcon bị bắt đi rồi


trước sau



Hoàng Phủ Thiên Kỳ cứ thế gục đầu khóc lớn, nhìn thấy chiếc xe nổ ngay trước mắt nhưng không thể làm gì khác, anh hoàn toàn bất lực.

Bên cạnh Ân Vệ cũng đang gấp gáp gọi cho người đến giúp đỡ. "Các người đến nhanh lên, lửa sắp thiêu rụi chiếc xe rồi!" Hắn thở dài nói.

...

Cứ ngỡ Từ Thiên Phương và hai đứa trẻ đã chôn vùi trong biển lửa, nhưng thật ra trước khi chiếc xe phát nổ, cô đã cứu Lucas kéo hắn ra xa chiếc xe rồi. Nhưng Thiên Long và Thiên Bảo thì không, bọn chúng đã uy hiếp cô để bắt hai đứa trẻ đi rồi.

"Lucas, anh không sao chứ? Mau trả lời tôi đi, đừng làm tôi sợ!" Cô dùng hết sức kéo hắn ra, cho nên lúc này cả người cũng đã không còn lực nữa.


Nhưng có lẽ vết thương quá nặng, cho nên hắn đã hôn mê rồi, cô có gọi thế nào hắn cũng không tỉnh lại được. Một mình cô ở giữa đường vô cùng bất lực, điện thoại thì đã nổ cùng chiếc xe rồi, bản thân cô không thể nào kéo Lucas đi xa thêm được nữa.

"Phải làm sao đây? Ở đây cách quá xa khu dân cư!" Cô lo lắng nói, hiện tại đầu óc cô vô cùng rối.

"Phương Phương!" Bất chợt cô nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Thiên Kỳ, trong lòng như bắt được cây rơm ngọn cỏ cứu mạng.

"Lucas, anh chịu khó ở đây chờ chút, tôi đi tìm người đến giúp!" Nói rồi cô để hắn nằm trên cỏ, đôi chân loạng choạng quay lại nơi chiếc xe bị nổ.

"Ah!" Do chạy quá vội, cô lại vấp tảng đá, cả người cứ thế ngã sõng soài trên đất, gương mặt vì thế cũng trở nên lấm lem nhơ nhuốc.

"Thiên Kỳ, em ở đây!" Vẫn như cái ngày địa ngục ba năm về trước, người cô hi vọng có thể xuất hiện cứu cô cũng chỉ có Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

Ở đây anh lúc này đã tuyệt vọng, trong mắt không có lấy một tia hi vọng sống nào cả, có vẻ như anh cũng đã quá mệt mỏi rồi.

"Thiên Kỳ!"

Trong tiếng kêu lách tách của ngọn lửa đỏ rực, anh có thể nghe thấy tiếng gọi của Từ Thiên Phương, âm thanh mỗi lúc một rõ ràng hơn.

"Là giọng của Phương Phương?" Anh trợn tròn mắt kêu lên, hai chân tự động đứng dậy, di chuyển về hướng của cô.

Phía sau đám cháy, hình bóng của Từ Thiên Phương dần xuất hiện, cô nhìn thấy liền vội vã chạy đến. Ngay lúc này cô muốn có một chỗ dựa, muốn anh giúp cô đi tìm con trai về, bọn trẻ đã bị hai tên kia bắt đi rồi.


"Phương Phương, em không sao chứ?" Trông thấy cô từ phía xa, anh cũng nhanh chân chạy đến, ôm lấy cô vào lòng hỏi han.

Cảm nhận được hơi ấm và con người bằng xương bằng thịt của cô lúc này, anh mới thấy nhẹ nhõm một chút, hoá ra ông trời vẫn còn thương anh.

Mà Từ Thiên Phương ở trong lòng anh đã cảm thấy an toàn, cô lúc này mới dám bật khóc, thật ra cô cũng rất sợ, nhưng không

dám thổ lộ ra ngoài mà thôi. Bây giờ có anh ở đây cô không cần phải che đậy nữa rồi, cứ thế mà khóc nức nở.

"Thiên Long, Thiên Bảo ở đâu rồi? Nói cho anh nghe, ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Thấy cô vẫn còn run rẩy, anh nhẹ giọng hỏi cô.

"Thiên Kỳ...con bị bắt đi rồi! Bọn chúng muốn anh dùng đồ để trao đổi, nếu không sẽ hại đến tụi nhỏ! Cứu con về cho em, cứu hai đứa trẻ về cho em đi!" Từ Thiên Phương bây giờ khóc càng lợi hại hơn, nghĩ đến bản thân lại một lần nữa không bảo vệ được tụi nhỏ, cô lại tự trách mình.

"Đừng khóc, anh sẽ mang con về cho em! Anh sẽ không để bọn trẻ xảy ra chuyện đâu, tin anh đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vội vàng trấn an cô.

Từ Thiên Phương và Lucas nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, dù cô chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng vẫn làm cho anh vô cùng lo lắng không yên.

"Bệ Hạ, đã tra ra rồi, những kẻ bắt cóc hai tiểu Hoàng Tử là người của SN4KE! Tôi nghĩ bọn chúng đang nhắm vào bán đảo Thạch Ngân của chúng ta!" Ân Vệ rất nhanh cũng đã tra ra được thông tin, hắn đi vào báo cáo lại cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

"Muốn quyền điều hành Thạch Ngân? Tham vọng của bọn chúng lớn thật đó!" Nghe đến đây anh nhíu chặt mày nói, bán đảo kia cho đất nước này rất nhiều lợi nhuận, anh không thể dễ dàng trao cho bọn chúng được.

"Thiên Kỳ, bằng mọi giá phải mang con về cho em, không có bọn trẻ em sẽ không sống nổi!" Từ Thiên Phương nghẹn giọng đáp, bây giờ cô rất lo sợ.

"Anh hứa với em, nhất định sẽ mang hai đứa trẻ bình yên quay về!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ gật đầu đáp, với anh bây giờ hai đứa trẻ cũng rất quan trọng.


Sau khi bác sĩ tiêm cho Từ Thiên Phương một liều thuốc an thần, anh và Ân Vệ cũng rời khỏi bệnh viện, nhưng cũng không quên để lại người bảo vệ an toàn cho cô.

"Ân Vệ, nếu bọn chúng vì lợi ích mà bắt cóc hai đứa nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ gọi đến. Ngay khi hắn liên lạc, hãy đưa điện thoại cho tôi!" Vừa đi anh vừa căn dặn hắn.

"Vâng!"

Mặc dù hiện tại công việc rất nhiều, nhưng không có gì quan trọng hơn mẹ con Từ Thiên Phương cả. Hoàng Phủ Thiên Kỳ thu xếp công việc, anh thay cho mình một bộ quân phục, chuẩn bị đến căn cứ cửa SN4KE giao dịch.

"Bệ Hạ, người đã chuẩn bị xong, chờ bọn chúng liên lạc chúng ta sẽ lập tức khởi hành đi ngay!" Ân Vệ thu xếp xong tất cả, hắn tự tin nói.

"Được! Tôi cũng chuẩn bị xong rồi!" Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo, giọng nghiêm túc đáp.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện