Từ Thiên Phương má bỗng nhiên ửng đỏ, cô vội vàng xoay mặt đi nơi khác, cô biết bản thân không nên lún sâu vào cảm giác này. Quan hệ của hai người chỉ là trên hợp đồng, ngoài ra không có gì khác.
" Anh có thể lái xe nhanh hơn một chút không?" Cô cúi thấp đầu lên tiếng.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn thấy ánh mắt ái ngại của cô, anh cũng nhanh chóng nhấn ga chạy đi. Ngay giây phút này anh thấy bản thân hình như mắc phải sai lầm, đáng ra anh không nên làm như thế với cô.
Vừa về đến biệt thự Từ Gia, Từ Thiên Phương đã nhanh chóng chạy về phòng, cô đóng sầm cửa rồi lao nhanh vào phòng tắm. Cô rất sợ bẩn, mùi tanh tưởi của trứng thối làm cô cảm thấy buồn nôn.
" Khốn kiếp! Trần Di Dung, rốt cuộc thì tôi đã làm gì mà khiến cô phản bội tôi như vậy?" Cô tức giận gào lên.
Nước mắt cô rơi tùng giọt trong suốt, hòa lẫn vào nước mà trôi đi. Cô có thể giàu có đấy, nhưng bên cạnh cô thì có được bao nhiêu người là thật lòng? Bọn họ một khi có được lợi ích tốt hơn, nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều, mà giơ tay đẩy cô ngã xuống vực sâu vạn trượng.
" Là do tôi chủ quan rồi, từ giờ tôi sẽ không như vậy nữa!"
Không thể để bản thân trượt dài trong suy nghĩ hỗn độn, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Tắm rửa sạch sẽ, cô bước ra ngoài vội vàng làm việc, để bù đắp tổn thất cho Diamond.
Việc cần làm trước tiên là phải đính chính tin tức, để tránh việc cổ phiếu liên tục xuống thấp. Và điều quan trọng là phải tìm Trần Di Dung trở về, để cô ta giải thích về chuyện Sapphire bị nhiễm bức xạ.
Bên trong một căn biệt thự cao cấp, Từ Đình Bảo đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên ghế sô pha, mắt hướng vào màn hình mà xem tin tức. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Từ Thiên Phương bị bao vây, khoé môi của ông ta lại không ngừng cong lên vui vẻ.
" Hahaha, cháu gái à, ta muốn xem thử cháu làm sao mà vượt qua được cú sốc này đây?" Ông ta đắc ý lên tiếng, bộ dáng lúc này vô cùng thoả mãn.
" Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, hồi sau vẫn còn rất dài!" Tố Cầm cũng từ bên ngoài đi vào, bà ấy lên tiếng nói thêm
" Bảo bối à, lần này em thật sự làm rất tốt! Làm thế nào mà em mua chuộc được con nhỏ Trần Di Dung đó vậy?" Từ Đình Bảo vẻ mặt yêu nghiệt quay người lại nhìn bà ta hỏi.
" Cũng chẳng có gì khó, chỉ cần cho cô ta chút ân huệ, thì cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi!" Tố Cầm nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, bà ta rót lấy một ly rượu, nhẹ nhàng mà trả lời.
" Em thật đúng là ranh mãnh mà!" Từ Đình Bảo bật cười lớn đáp, ông ta đặt ly rượu xuống bàn, tay giữ lấy eo bà ta mà hôn