Tài sản Từ Đình Thành để lại cho cô rất nhiều, bà ấy làm sao mà để cho cô hưởng hết mọi thứ được. Lâm Lạc Na không yêu thương cô là thật, nhưng bà ấy lại rất yêu tiền.
" Một nửa cổ phần của con ở Diamond, và một số bất động sản khác! Ta chỉ muốn bao nhiêu đó thôi!" Bà ấy không hề ngượng ngùng, thẳng thừng đề nghị.
Từ Thiên Phương cong môi cười, cô không ngờ bà ấy có thể đòi hỏi cô nhiều như vậy. Bao nhiêu năm qua một tay cô lo cho Diamond, hơn hết là mỗi tháng đều gửi một số tiền khổng lồ vào tài khoản cá nhân của bà ấy, nhưng khi tập đoàn xảy ra chuyện, một câu hỏi thăm bà ấy cũng chẳng thèm hỏi tới.
" Nếu con không đồng ý!" Cô di chuyển ánh mắt sang bà ấy hỏi.
Cô biết bà ta muốn tiền, bao nhiêu đó cô có thể đưa cho bà ấy, nhưng để bao nuôi tên tiểu bạch kiểm kia thì không.
" Từ Thiên Phương, mày là muốn chống đối với tao?" Lâm Lạc Na phẫn nộ gầm lên.
" Mẹ, con khuyên mẹ đừng nên tức giận! Bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, con nghĩ mẹ sẽ không muốn vậy đâu!" Từ Thiên Phương cười nhạt đáp.
" Mày...Được, mày được lắm! Nếu như mày không đồng ý, thì đừng trách tao cạn tình cạn nghĩa, không xem mày là con gái!" Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói, rồi nhanh chóng đứng lên.
Về mặt pháp lý, tài sản Từ Đình Thành để lại cho cô, bà ấy lúc này thật không thể làm căng với cô được. Trước nay mối quan hệ của hai người xa cách, bà ta không dám đối cứng với cô, vì sợ bản thân sẽ mất tất cả.
Nhìn gã trai trẻ đỡ Lâm Lạc Na lên xe, hốc mắt Từ Thiên Phương đỏ ửng, cô không hiểu tại sao bà ấy có thể đối xử với cô như vậy. Cô không phải con ruột bà ấy sao?
Không có Lâm Lạc Na quấy rối, biệt thư trông yên bình hẳn ra. Từ Thiên Phương mệt mỏi đứng lên, cô đi về phía phòng ngủ của ba mẹ mình.
Mở cửa phòng ra, mọi thứ bên trong đều vẹn nguyên như vậy, chỉ có ba cô là đã không còn nữa. Từ Thiên Phương thở dài, cô bước chậm từng bước vào trong.
" Ba, con nhớ ba lắm!" Cô đưa tay chạm vào bức ảnh trên bàn, nhỏ giọng nói.
Ký ức của ba cô, cô chẳng nhớ gì nhiều. Ngoài những lần ba đánh đập mẹ ra, thì hầu như là chẳng có gì, nhưng trong lòng cô chưa một lần oán hận ông ấy. Từ Thiên Phương cũng chẳng hiểu vì sao, cô chỉ nhớ là mình rất thương ba mà thôi.
Cô không nhớ được, lý do mà ba đánh mẹ là gì? Điều gì khiến cho bà ấy hận ông, mà đành lòng không muốn bên cạnh cô? Tất cả với cô chỉ là một dấu chấm hỏi lớn.
" Ah, đầu mình sao lại đau như vậy?" Suy nghĩ quá nhiều, đầu cô bắt đầu đau.
Trong lúc cô choáng váng, thì đụng vào