Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Con nhớ ba lắm.


trước sau



Tài sản Từ Đình Thành để lại cho cô rất nhiều, bà ấy làm sao mà để cho cô hưởng hết mọi thứ được. Lâm Lạc Na không yêu thương cô là thật, nhưng bà ấy lại rất yêu tiền.

" Một nửa cổ phần của con ở Diamond, và một số bất động sản khác! Ta chỉ muốn bao nhiêu đó thôi!" Bà ấy không hề ngượng ngùng, thẳng thừng đề nghị.

Từ Thiên Phương cong môi cười, cô không ngờ bà ấy có thể đòi hỏi cô nhiều như vậy. Bao nhiêu năm qua một tay cô lo cho Diamond, hơn hết là mỗi tháng đều gửi một số tiền khổng lồ vào tài khoản cá nhân của bà ấy, nhưng khi tập đoàn xảy ra chuyện, một câu hỏi thăm bà ấy cũng chẳng thèm hỏi tới.

" Nếu con không đồng ý!" Cô di chuyển ánh mắt sang bà ấy hỏi.

Cô biết bà ta muốn tiền, bao nhiêu đó cô có thể đưa cho bà ấy, nhưng để bao nuôi tên tiểu bạch kiểm kia thì không.

" Từ Thiên Phương, mày là muốn chống đối với tao?" Lâm Lạc Na phẫn nộ gầm lên.


" Mẹ, con khuyên mẹ đừng nên tức giận! Bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, con nghĩ mẹ sẽ không muốn vậy đâu!" Từ Thiên Phương cười nhạt đáp.

" Mày...Được, mày được lắm! Nếu như mày không đồng ý, thì đừng trách tao cạn tình cạn nghĩa, không xem mày là con gái!" Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói, rồi nhanh chóng đứng lên.

Về mặt pháp lý, tài sản Từ Đình Thành để lại cho cô, bà ấy lúc này thật không thể làm căng với cô được. Trước nay mối quan hệ của hai người xa cách, bà ta không dám đối cứng với cô, vì sợ bản thân sẽ mất tất cả.

Nhìn gã trai trẻ đỡ Lâm Lạc Na lên xe, hốc mắt Từ Thiên Phương đỏ ửng, cô không hiểu tại sao bà ấy có thể đối xử với cô như vậy. Cô không phải con ruột bà ấy sao?

Không có Lâm Lạc Na quấy rối, biệt thư trông yên bình hẳn ra. Từ Thiên Phương mệt mỏi đứng lên, cô đi về phía phòng ngủ của ba mẹ mình.

Mở cửa phòng ra, mọi thứ bên trong đều vẹn nguyên như vậy, chỉ có ba cô là đã không còn nữa. Từ Thiên Phương thở dài, cô bước chậm từng bước vào trong.

" Ba, con nhớ ba lắm!" Cô đưa tay chạm vào bức ảnh trên bàn, nhỏ giọng nói.

Ký ức của ba cô, cô chẳng nhớ gì nhiều. Ngoài những lần ba đánh đập mẹ ra, thì hầu như là chẳng có gì, nhưng trong lòng cô chưa một lần oán hận ông ấy. Từ Thiên Phương cũng chẳng hiểu vì sao, cô chỉ nhớ là mình rất thương ba mà thôi.

Cô không nhớ được, lý do mà ba đánh mẹ là gì? Điều gì khiến cho bà ấy hận ông, mà đành lòng không muốn bên cạnh cô? Tất cả với cô chỉ là một dấu chấm hỏi lớn.

" Ah, đầu mình sao lại đau như vậy?" Suy nghĩ quá nhiều, đầu cô bắt đầu đau.

Trong lúc cô choáng váng, thì đụng vào

giá sách sau lưng, một quyển sách rơi xuống đất. Từ Thiên Phương đưa mắt nhìn nó, trời xui đất khiến cô lại nhặt quyển sách lên.

" Là sách gì đây?" Cô vừa nói tay lại mở quyển


sách ra.

Bỗng từ trong quyển sách rơi ra một tấm hình, Từ Thiên Phương vội vàng cúi xuống nhặt lấy tấm ảnh lên xem.

" Lâm Lạc Na, Lâm Lạc Nhi?" Cô đọc dòng chữ phía sau, ánh mắt dấy lên sự tò mò.

Không hề suy nghĩ nhiều, cô lật tấm ảnh lại nhìn, thì trên ảnh là hai người phụ nữ có gương mặt hoàng toàn giống nhau. Từ Thiên Phương vô cùng bất ngờ, cô không biết đây là ảnh thật hay là ảnh ghép.

" Đây đều là mẹ mà!" Cô không nhịn được mà kêu lên.

Từ Thiên Phương vô cùng rối loạn, cô cảm thấy dường như mẹ cô đang che giấu điều gì đó. Lại nói những lời của người phụ nữ hôm trước, làm cho tâm trí cô suy nghĩ không thôi.

" Mẹ mình có chị em sinh đôi hay sao? Tại sao trước giờ mình chưa từng biết?" Cô thắc mắc, nhưng lại không biết hỏi ai.

Trong ảnh là hai người hoàn toàn giống nhau, nhưng một người cười rất tươi, một người thì có gương mặt cực kỳ âm u. Khỏi cần phải nghĩ nhiều, cô cũng biết ai là Lâm Lạc Na.

" Chuyện này chắc là có gì đó, mình phải cho người điều tra mới được!" Cô thấp giọng nói, rồi mang tấm ảnh kia rời đi.

Ba ngày sau, cũng chính là ngày mà Từ Thiên Phương và Hoàng Phủ Thiên Kỳ đến phim trường chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập tình nhân của cô.

Hôm nay hai người đều sẽ mặc trang phục đôi với tông màu trắng, một màu sắc nhẹ nhàng và tinh tế. Trong phòng chờ, thợ make up đang giúp cô trang điểm.

" Tiểu thư, hôm nay cô thật là xinh!" Bọn họ hết lời khen ngợi cô.


" Các người đừng khen nữa, tôi sẽ chết vì phổng mũi mất!" Cô mỉm cười đáp.

Ở bên phòng chờ nam, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng đã chuẩn bị xong, anh đưa tay chỉnh lại trang phục.

" Thiếu gia, anh thật sự muốn lên báo sao?" Ân Vệ đứng bên cạnh hỏi.

" Ừm!" Anh gật đầu trả lời.

Đến giờ chụp ảnh, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Từ Thiên Phương, tim của Hoàng Phủ Thiên Kỳ có chút loạn nhịp, dù chỉ thoáng qua trong phút chốc.

Khoé môi anh nhẹ cong lên, rồi đưa tay về phía cô." Đi thôi!"

Từ Thiên Phương ngượng ngùng gật đầu, cô đưa tay về phía anh, hai người tiến lên phía trước.

Máy ảnh bắt đầu nháy liên tục, nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng, bởi vì hai người họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Bộ sưu tập lần này như dành riêng cho họ, đá quý như toả sáng rực rỡ hơn khi ở trên người cả hai.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện