Từ Thiên Phương lại nhìn tới nhìn lui, cô muốn xem xem ở đây có chỗ nào là mình chưa tìm qua hay không. Chợt mắt nhìn xuống gầm giường, cô thấy bên dưới có một chiếc hộp gỗ lớn, cô bật dậy và đi đến.
" Đây là thứ gì vậy!" Cô dùng sức lôi chiếc hộp gỗ đó ra, nhưng bên ngoài lại bị khoá mất rồi, cô không biết nên làm sao để có thể mở nó ra.
Ở đây không có chìa khoá, vậy chỉ có thể tìm người đến phá khoá mà thôi. Từ Thiên Phương khó khăn ôm hộp gỗ đi xuống, cô muốn nhờ Cố quản gia, xem ông ấy có thể mở nó ra hay không.
" Tiểu thư, sao cô không gọi tôi, mau đưa nó cho tôi đi!" Thấy cô cực nhọc bê cái hộp, Cố quản gia hốt hoảng kêu lên.
" Được rồi, tôi làm được mà!" Cô mỉm cười đáp.
Sau một hồi vật vã, cô cuối cùng cũng đem nó xuống lầu được rồi. Nhìn chiếc hộp gỗ an toàn nằm trên đất, cô quay sang nói với Cố quản gia.
" Cố quản gia, ông giúp tôi mở cái hộp này ra với!"
" Vâng, thưa tiểu thư!" Nhận được mệnh lệnh, ông ấy đi vào kho chứa đồ lấy dụng cụ, rồi quay trở lại để mở khoá.
Từ Thiên Phương hồi hộp đứng bên cạnh, cô hi vọng ở đây có thứ mà cô cần tìm, bởi bây giờ nó là đầu mối duy nhất của cô.
" Cạch!" Chẳng mất bao lâu, Cố quản gia đã hoàn thành nhiệm vụ, chiếc hộp đã được mở ra.
Đúng như nguyện vọng của Từ Thiên Phương, bên trong quả nhiên có thứ cô cần, bao gồm một album ảnh và một quyển nhật ký cũ kỹ. Cô đưa tay lấy nó ra, cẩn thận mở cuốn album ra xem.
" Đây là..." Chính xác là những hình ảnh của Lâm Lạc Na khi còn trẻ, và người chị em sinh đôi của bà ấy.
" Cố quản gia, ông có biết người này là ai không?" Cô đưa những tấm ảnh lên hỏi.
" Tiểu thư, tôi không biết! Tôi chỉ mới đến đây làm việc năm năm, cho nên không rành chuyện này lắm!" Ông ấy nhìn bức ảnh hồi lâu, rồi nhẹ lắc đầu trả lời.
Không thể hỏi được gì từ Cố quản gia và người hầu trong nhà, Từ Thiên Phương chỉ có thể ôm hai món đồ đó về nhà nghiên cứu. Tốt nhất là nên làm thầm lặng, không để quá nhiều người biết chuyện này.
Cả ngày cô ngồi trong phòng làm việc để xem nhật ký, và không để ai bước vào phòng, tránh họ làm phiền cô.
" Lâm Lạc Nhi, chị chưa bao giờ ghét em!" Một dòng chữ bên trong quyển nhật ký.
Đây là nhật ký của Lâm Lạc Na, và mọi thứ bà ấy viết đều dành cho em gái của mình, bằng tất cả tình yêu mà bà ấy có. Từ Thiên Phương cẩn thận đọc từng dòng chữ bên trong, chỉ là qua cách viết, cô cũng cảm nhận được Lâm Lạc Na ở đây vô cùng ấm áp, nào giống với Lâm Lạc Na mẹ cô hiện tại.
" Nhất định có cái gì không đúng ở đây!" Cô