Sau khi chụp cắt lớp cho Từ Thiên Phương, vị bác sĩ không tìm thấy tổn thương nào cả, ông ấy khẽ nhíu mày khó hiểu. Nếu đã không có tổn thương, vậy tại sao lại còn đau đầu?
" Cô Từ, lúc nhỏ cô thật sự không gặp phải chuyện gì kinh khủng hay sao? Cô cố nhớ lại xem!" Ông ấy lại nhìn cô hỏi.
" Tôi không nhớ rõ lắm, những ký ức hơn mười lăm năm trước của tôi đều rất mơ hồ! Thứ duy nhất tôi nhớ rõ chính là mối quan hệ cơm không lành, canh không ngọt của ba mẹ tôi!" Từ Thiên Phương vội trả lời.
" Cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, vậy mà ký ức lúc mười hai tuổi lại không nhớ sao? Tôi nghĩ vấn đề là nằm ở đây! Có thể cô bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nhưng tôi không thấy tổn thương ở não bộ của cô. Bệnh mất trí nhớ thì lại càng không, tôi nghĩ rất có thể cô đã bị thôi miên và tái tạo lại ký ức giả!" Bác sĩ nói, bởi vì những viên thuốc cô sử dụng có liên quan đến việc trị liệu sau khi bị thôi miên.
" Chuyện này có thể sao?" Từ Thiên Phương bất ngờ hỏi, cô tại sao lại bị thôi miên được, và ai là người đã làm chuyện này.
Lúc này giọng nói đáng sợ kia lại vang vọng trong tâm trí cô, một tràng cười vô cùng quỷ dị, phải chăng cô thật sự gặp chuyện gì đến nổi ám ánh đến bây giờ.
" Ahhh, đầu của tôi đau quá!" Bất thình lình đầu cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Từ Thiên Phương đưa tay ôm lấy đầu của mình, cô như muốn ngã khụy xuống đất.
" Phương Phương! Bác sĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy sao lại bị như vậy?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ từ bên ngoài chạy vào trong khi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, anh đưa tay đỡ lấy cô rồi hỏi vị bác sĩ kia.
" Cô ấy dạo này không sử dụng thuốc, cho nên ký ức bị lãng quên kia sắp quay trở về rồi! Cậu đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi, tôi kê trước cho cô ấy một ít thuốc an thần. Về phương pháp trị liệu tôi sẽ vạch ra rõ ràng, ba ngày sau cậu mang cô ấy đến đây, tôi sẽ bắt đầu điều trị cho cô ấy!" Vị bác sĩ đã nhanh chóng nhận ra tình trạng của cô, ông ấy nói.
" Ký ức bị lãng quên?" Anh bất ngờ nói khẽ.
Vì trời cũng đã tối, cho nên anh phải đưa cô trở về Từ Gia, cả đoạn đường hai người không ai nói với nhau câu nào.
" Em muốn uống chút gì không? Sắc mặt của em bây giờ rất tệ!" Anh giơ tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô hỏi.
" Không, em muốn về nhà!" Từ Thiên Phương trong lòng dường như đã có chút manh mối, cô muốn nói cho anh biết, vì rất có thể người tên Lâm Lạc Na bây giờ không phải mẹ ruột của