Ở một con đường vắng, Hoàng Phủ Thiên Kì đang tập tễnh bước đi, đôi mắt hổ phách vẫn luôn quan sát khắp nơi. Trời sắp đổ mưa rồi, nhưng anh lại chẳng để tâm đến, anh cần phải tìm Ân Vệ.
Hoá ra đây chính là lý do mà anh bỏ đi, chỉ vì muốn đi tìm lại cận vệ của mình mà thôi. Nhưng bây giờ bản thân mình còn lo không xong, anh sẽ tìm được người sao?
Sấm lại nổ vang trời, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt. Trên con đường này chẳng có ai, mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại sắp không chịu nổi nữa rồi. Bước chân của anh nặng hơn, rồi dừng lại hắn.
Không thể chống đỡ thêm được nữa, sức gió quá lớn, màn mưa trắng xoá che khuất tầm nhìn phía trước. Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn là đầu hàng, đầu anh choáng váng, rồi ngã nhào xuống đất.
" Ân Vệ, cậu ở đâu chứ?" Trong cơn mê anh thều thào.
Xe của Từ Thiên Phương rất nhanh đã đuổi đến rồi, bọn họ cẩn thận quan sát hai bên tìm anh. Dù có chút khó khăn vì thời tiết, nhưng cô vẫn kiên trì.
" Dừng xe lại!" Đôi mắt nhạy bén của Từ Thiên Phương đã phát hiện ra người, cô lớn tiếng kêu lên.
Xe nhanh chóng tấp vào ven đường, Alice lập tức bung dù che cho cô, hai người cùng đi ra ngoài." Vết thương của anh ta lại nứt ra rồi, máu chảy quá nhiều đi" Alice lắc đầu nói.
" Cái tên phiền phức này muốn chết có đúng không? Tức chết mình mà!" Từ Thiên Phương bực dọc mắng người, còn chuẩn bị đưa chân muốn sử dụng bạo lực. Nhưng nhớ lại người vẫn còn đang bị thương, cô đành kiềm chế lửa giận.
" Tiểu thư, nên để anh ta ở đây! Hay là tiếp tục mang về biệt thự đây?" Alice ngây thơ nhìn cô hỏi.
" Mang hắn ta về! Tôi nhất định phải lấy lại tiền thuốc men!" Từ Thiên Phương lớn giọng nói.
Lại một lần nữa, Hoàng Phủ Thiên Kỳ trở về biệt thự Từ Gia, vết thương trên người cũng trở nặng vì bị nhiễm trùng. May mắn là bác sĩ của Từ Gia là những người tài giỏi, nên cũng nhanh chóng xử lý vết thương cho anh.
Từ Thiên Phương hôm nay không đi làm, cô quyết định ở lại chờ Hoàng Phủ Thiên Kỳ tỉnh lại, để tránh trường hợp anh lại muốn bỏ chạy.
" Này, anh ta khi nào thì tỉnh lại!" Nhìn thấy bác sĩ đi vào chăm sóc vết thương cho anh, cô tò mò hỏi.
" Chắc cũng không lâu nữa đâu, anh ta đã không còn sốt cao nữa rồi!" Bác sĩ nhẹ trả lời cô, xong việc cũng đi nhanh ra ngoài.
Vừa lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng tỉnh lại, anh nhíu mày vì vết thương rất đau, rồi anh lại đưa mắt nhìn xung quanh." Tôi đang ở đâu đây!"
" Ở nhà của tôi! Anh không thấy nơi này rất quen mắt sao?" Từ Thiên Phương nghe thấy, cô liền tiến đến trả lời.
" Cô là..."
" Tôi là người đã cứu anh! Không phải một, mà là cứu anh đến hai lần đó! Anh không nhận ra tôi à?"