Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ híp lại, nếu biết trước cô ta nhiều lời như vậy, anh đã không đến đây rồi. Thời gian đứng đây đôi co với cô ta, anh ở bên cạnh Từ Thiên Phương còn có ý nghĩa hơn nhiều.
" Không muốn nói? Vậy thì cô cứ giữ cho bản thân mình đi, phiền phức!" Anh lạnh giọng lên tiếng, rồi xoay người muốn rời khỏi căn phòng này.
" Thiên Kỳ, đừng đi có được không?" Đông Phương Ngọc Châu biết đã đến lúc, cô ta vội vàng chạy đến ôm lấy anh từ phía sau nói, bộ dáng tỏ ra vô cùng ủy khuất.
" Mau buông ra!" Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ đối với cô ta không có lấy một chút thương cảm, anh mạnh mẽ gỡ tay của cô ta ra.
" Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em rõ ràng mới là vị hôn thê của anh, còn Từ Thiên Phương cô ta tính là thứ gì?" Cô ta lúc này phẫn nộ, hai tay siết chặt uất ức gào lên.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ nhắm mắt thở dài, anh đã quá mệt mỏi với cô ta rồi, thật sự ngay từ đầu anh nên kiên quyết phản đối hôn sự này thì tốt hơn.
" Đơn giản là tôi yêu cô ấy, không phải cô! Đông Phương Ngọc Châu, cô cứ cố gắng như vậy để làm gì chứ? Cho dù mọi người có ép buộc tôi kết hôn với cô, thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu!" Anh điềm tĩnh quay sang nhìn cô ta nói, từng lời từng chữ như muốn nghiền nát sự tự tôn cuối cùng của cô ta.
Đông Phương Ngọc Châu cúi gằm mặt xuống đất, khoé môi của cô ta bất ngờ cong lên." Thiên Kỳ, nhưng qua hết hôm nay anh sẽ là người của em rồi! Cho dù anh muốn hay không? Thì kết quả cũng sẽ không thay đổi!" Nói xong cô ta ngẩng cao đầu lên, bắt đầu nở một nụ cười quỷ dị hơn.
" Là ý gì?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vừa lên tiếng hỏi xong, đầu của anh bắt đầu cảm thấy choáng váng, tay chân như không còn chút sức lực nào, cơ thể bắt đầu nóng lên.
" Cô...cô đã làm gì?" Anh thở dốc hỏi cô ta, anh không biết đã bị hạ thuốc từ lúc nào và bản thân anh không hề chạm vào bất cứ thứ gì khi bước vào đây.
" Mùi hương này?..." Chợt nhớ ra, anh trừng mắt nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lập tức muốn rời khỏi đây, anh cố gắng dùng sức mà bước nhanh đến cửa ra vào.
" Khốn kiếp!"
Đông Phương Ngọc Châu lại không gấp, cô ta biết anh chạy sẽ không thoát được. Trong lúc anh đang loay hoay mở cửa, cô ta đã chạy đến ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của anh, rồi dùng bầu ngực mềm mại của mình cọ sát vào lưng anh không ngừng.
" Thiên Kỳ, anh đừng kiềm chế nữa! Em biết anh bây giờ rất khó chịu, để em giúp anh giải toả một chút!" Vừa nói cô ta vừa đưa tay vuốt ve cơ thể nóng hừng hực của anh.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ hô hấp bắt đầu khó khăn và