Alice biết tâm trạng Từ Thiên Phương lúc này cũng không hề thoải mái, cô ấy khẽ mím chặt môi tăng tốc độ nhanh hơn. Cô ấy muốn đưa Từ Thiên Phương nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhanh chóng cách xa người đàn ông kia.
Từ Thiên Phương có lẽ cũng hiểu, cô nhắm mắt hít thật sâu, rồi đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Nhìn thì cứ tưởng cô mạnh mẽ, nhưng thật ra không phải như vậy, đến tín vật anh tặng cô cũng không đủ can đảm để trả lại.
Cô sợ một khi đã trả lại rồi, thì cô cũng chẳng còn lại thứ gì để nhớ về mối tình đầu của mình, phút chốc cô cảm thấy bản thân thật sự hèn nhát. Người ta đã dứt khoát trả tín vật cho cô rồi, nhưng cô vẫn ngu ngốc mà bám lấy không chịu buông.
" Từ Thiên Phương, mày hết thuốc chữa thật rồi!" Cô thấp giọng nói, để Alice không thể nghe thấy những lời này.
Xe nhanh chóng dừng lại ở sân bay chuyên dụng, Từ Thiên Phương bước thẳng lên chuyên cơ mà không hề quay đầu nhìn lại. Cô vội vã đến nổi rơi cả chiếc khăn voan choàng cổ, mà vẫn không muốn quay lại để nhặt nó lên.
Sau khi cô an toàn ngồi vào ghế rồi, chuyên cơ cũng bắt đầu khởi động, nó dần lăn bánh. Từ Thiên Phương có lẽ không biết, lúc chuyên cơ cất cánh bay lên bầu trời, ở đâu đó ngoài kia một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, anh gấp gáp chạy vào trong, nhưng đã không còn kịp nữa.
" Điện hạ, cô ấy đã đi rồi!" Ân Vệ mồ hôi nhễ nhại đuổi theo, hắn thở dốc lên tiếng.
Một ngọn gió lớn thổi qua, nó đưa chiếc khăn voan của Từ Thiên Phương bay đến bên chân Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh lập tức cúi người nhặt nó lên. Mùi hương dịu nhẹ của nó len lõi vào mũi anh, thật thơm và ngọt ngào, hương thơm này không lẫn vào đâu được.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mắt không di chuyển, anh cũng không muốn phải nói gì thêm nữa. Lựa chọn như vậy chính là tốt nhất, rời xa anh cô sẽ được an toàn.
Chỉ là thời khắc này sao tim anh lại đau đớn như vậy, anh đã làm cô tổn thương, đây là cái giá anh phải trả sao? Thật tâm anh muốn ôm cô vào lòng bảo vệ biết nhường nào, giá như anh không phải là Hoàng Tử thì giờ mọi thứ đã khác rồi.
Thấy dáng vẻ của anh lúc này, Ân Vệ đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng nói thêm.
Phía sau lưng lúc này có một đôi mắt sắc bén đang nhìn anh đăm đăm, là Đông Phương Ngọc Châu, cô ta đã chứng kiến tất cả. Trông thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên Kỳ dành cho Từ Thiên Phương, trong lòng cô ta sự ghen tị cuộn trào dữ dội. Cứ như là núi lửa vậy, có thể phun trào bất cứ lúc nào.
" Từ Thiên Phương, hoá ra là mày vẫn chưa chịu buông tay à? Xem ra là tao đã quá dễ dãi với mày rồi!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Khi chắc chắn là