Cung Trạch nhanh chóng gấp tài liệu trong tay lại, hắn vui vẻ đứng lên đỡ Từ Thiên Phương ngồi xuống ghế, rồi mới lên tiếng trả lời.
" Không phải vì anh lo lắng cho em hay sao? Nhìn em đi sắc mặt sao lại tệ như vậy chứ? Có phải hay không là do chuyện của Hoàng Phủ Thiên Kỳ?"
Từ Thiên Phương bị nói trúng tim đen, nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu nhẹ, dù sao cô cũng không muốn người khác biết nhiều về chuyện riêng tư của mình.
" Hắn như vậy mà lại là Hoàng Tử, thảo nào lần đầu tiên gặp anh đã thấy khí chất của hắn rất lạ rồi, hoàn toàn không giống người bình thường chút nào cả!" Thấy Từ Thiên Phương không nói gì, Cung Trạch lại tiếp tục nói thêm.
" Đúng là như vậy! Lần đầu gặp anh ấy em cũng bị khí chất vương giả của anh ấy mê hoặc, dù chỉ lướt qua rất nhanh!" Cô khẽ cười đáp.
Quả thật ngày hôm ấy gặp Hoàng Phủ Thiên Kỳ ở công viên, cô là bị mê hoặc nên mới như vậy, ánh mắt của anh lúc đó đã thành công thu hút được sự chú ý của cô. Nhớ đến lại khiến người ta hoài niệm, vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi cô như sống trong giấc mơ vậy, nhưng bây giờ cũng đến lúc phải tỉnh lại rồi.
" Ừm, tài liệu lần trước anh sửa lại em đã xem qua rồi, em khá là hài lòng đấy, cho nên dự án này Diamond sẽ đầu tư tham gia!" Không muốn tiếp tục bàn tới chuyện này, Từ Thiên Phương lại lảng sang việc khác.
" Nếu em hài lòng thì tốt quá rồi, vậy ngày mai anh sẽ nói trợ lý mang hợp đồng chính thức đến cho em! Thật sự rất cảm ơn em!" Cung Trạch trong mắt ánh loé lên một tia vui mừng, hắn vội vàng kêu lên.
" Không có gì đâu, dù sao thì hai bên cũng đều có lợi, không cần phải cảm ơn em!" Cô nhẹ giọng nói, đôi mắt bây giờ lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cung Trạch nhìn cô một lúc, hắn hình như cũng hiểu được là cô đang không khoẻ, vậy nên sau đó cũng đứng lên tạm biệt cô để ra về.
" Phương Phương, nếu em đã không có việc gì thì anh về trước đây, cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ!"
Xe của hắn vừa đi khỏi Từ Gia, Từ Thiên Phương lúc này cũng không còn giữ được nụ cười trên môi, cô lê cơ thể mệt mỏi trở vào trong.
" Tiểu thư, cô làm sao rồi? Sắc mặt hình như là không tốt lắm!" Alice thấy cô không ổn, liền đi đến hỏi han.
" Không sao, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi!" Cô lắc đầu trấn an Alice, vì không muốn cô ấy lo lắng cho mình. Nói đến đây, cô lại nhẹ bước đi lên lầu.
Dù bây giờ có mệt mỏi như thế nào, cô cũng chỉ muốn bản thân phải thật mạnh mẽ, không để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
" Tiểu thư, cô có cần phải như vậy hay không? Nếu ông chủ biết cô