Mạnh Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn người đàn ông sau đó cười khẩy một cái với người phụ nữ kia.
Anh thấp giọng:
“Hoá ra là người quen.
Chúng ta vừa gặp nhau một tuần trước nhỉ, Kim Thiện?”
Người đàn ông tên Kim Thiện vẫn giữ nét cung kính gật nhẹ đầu rồi mới trả lời:
“Vâng, tôi định sẽ mời anh đi ăn một bữa để cảm ơn.
Nhờ có Mạnh tổng chấp nhận hợp tác, bỏ vốn vào dự án mới của công ty tôi nên nguồn tài chính được ổn định.
Tôi rất mang ơn anh!”
Người phụ nữ kia đi tới bám lấy cánh tay Kim Thiện, cô ta trừng mắt có phần tức giận trong lời nói:
“Hành động của anh vậy là sao, anh cớ gì phải hạ mình trước bọn hạ đẳng này.
Chúng ta là tầng lớp thượng lưu cơ mà, gia đình em với anh đều có tiếng tăm….”
Chưa nói hết đã bị Kim Thiện chặn họng mà nói lớn:
“Đây là Mạnh tổng của Hàn thị.
Anh nói cho em biết nhé Hồng Xuyên, nếu không có anh ấy thì bây giờ công ty đã lâm vào tình trạng khó khăn rồi đấy.
Em nhìn cho rõ và nhớ cho rõ đừng ăn nói hàm hồ.
Nếu so với Mạnh tổng thì hai gia đình của chúng ta chỉ là con kiến bé cỏn con thôi.”
Mấy lời chồng nói làm Hồng Xuyên nghệch mặt ra, cô ta vẫn không tin sự thật.
Ăn nói hàm hồ gì vậy chứ, gia đình cô ta cùng Kim Thiện cũng lớn lắm chứ bộ, người đàn ông kia có cái gì để so.
Nghĩ vậy, cô ta hất mặt nói:
“Anh đừng có khùng, công ty lớn vậy, xây dựng lâu làm sao nói phá sản liền phá sản.
Anh không chừng bị lừa rồi đấy.
Với lại nhìn đi, lũ nghèo kiết xác ấy ăn mặc tầm thường quá làm sai so với chúng ta sang trọng, đẳng cấp.”
“Câm miệng.”
Kim Thiện quát lên làm Hồng Xuyên giật mình.
Từ trước giờ cô ta mới thấy chồng nổi nóng như vậy.
Ấm ức, cô ta gào lên:
“Anh lấy quyền gì quát tôi, tôi và anh môn đăng hộ đối, ngang nhau cơ mà.
Anh quát tôi tôi sẽ nói ba.”
“Cứ nói nếu em thích.
Để anh nói luôn, công ty nhà em đang trên đà phá sản rồi đấy nhưng ba không nói cho em.
Nếu như Mạnh tổng không ký dự án mới ở công ty của nhà anh thì anh không có vốn để phụ giúp nhà em đâu.
Em biết một khi công ty nhà em phá sản thì chúng ta không còn gì nữa đúng không? Ba mẹ anh đâu thể nhìn cơ ngơi mình gầy dựng bây giờ bị mổ xẻ để đỡ lấy cho nhà em, họ sẽ tìm một nàng dâu mới.
Chúng ta là hôn nhân thương mại nếu không thể cùng giữ giá trị thì buộc phải tìm một chỗ khác xứng đáng hơn.
Em hiểu rõ mà, anh thất bại thì gia đình em cũng buộc ta xa nhau thôi.
Nhân đây anh nói luôn, em không thay đổi bản tính kiêu ngạo và xem thường của mình thì nên sẵn sàng chờ giấy li hôn đi.
Anh không chấp nhận một người vợ như vậy, nếu không nề tình bằng hữu thì ba mẹ chẳng để anh cưới em đâu.
Trước khi cưới, ba em đã gặp riêng anh để nói về vấn đề công ty nhà em, nó chỉ còn cái xác.
Vì quá bận rộn nên mới để em dạy con trai thành một đứa trẻ hư hỏng, ích kỷ như vậy.
Nếu hôm nay không có chuyện này thì anh cũng sẽ tìm cách nói với em.
Anh yêu em nên mới chấp nhận ở cùng em đến bây giờ chứ ba mẹ anh không thể thương nổi em vì em thật sự quá ngạo mạn.
Ba mẹ cần cô con dâu không phải hoàn hảo nhưng có thể đảm đang chút việc nhà là được và có bản tính lương thiện không ỷ mình là tiểu thư mà sinh kiêu.”
Hồng Xuyên choáng váng đến độ chân như không trụ vững, cô ta thoáng chốc trầm lặng không nói nên lời.
Kim Thiện để cô ta đứng vững rồi thấp giọng:
“Mau xin lỗi Mạnh tổng cùng những gì em đã làm từ nãy đến giờ.
Anh không bỏ rơi em với con, anh yêu em vì anh biết em vẫn là cô gái tốt chỉ do được chiều nên mới có bản tính không tốt.
Bây giờ em mau nói xin lỗi đi, Mạnh tổng là ân nhân cứu giúp chúng ta đó.”
Hồng Xuyên cắn môi, cô ta chưa chấp nhận được sự thật nhưng vẫn cúi đầu nói lớn:
“Xin lỗi là tôi có mắt như mù mong Mạnh tổng cùng phu nhân không để bụng.
Tôi thay con trai xin lỗi vì thằng bé vẫn chưa hiểu chuyện nên…”
“Chính con trai cô bước ra xin lỗi con cùng cháu tôi.
Vợ chồng cô có đi cùng thằng bé cả đời được không? Một lần làm sai là lại ra mặt xin lỗi giúp à? Đừng biến sự yêu thương trở thành con dao làm con của cô trở nên vô dụng và hèn nhát.”
Khi Hồng Xuyên đang nói thì Lệ Ái đã cắt ngang.
Cô không hài lòng về sự bao bọc thái quá của hai vợ chồng nhà kia.
Con làm nhưng ba mẹ phải gánh thế thì đẻ nó làm chi.
Cho con được có mặt trên đời thì phải dạy nó làm một con người tốt và có hiếu chứ đừng để nó trở thành một kẻ vô dụng.
Với sự cứng rắn của Lệ Ái cuối cùng con trai của hai người kia cũng chịu ra xin lỗi năm bé con.
Mạnh Thiếu Khiêm lúc này mới cất tiếng:
“Tôi cũng không nghĩ sẽ trùng hợp như thế này nhưng mọi chuyện đã xong rồi chúng tôi cũng khônh để bụng.
Nhưng tôi mong rằng cậu có thể cảm hoá được vợ con của mình.
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra vì vậy phải sống thế nào để những lúc gặp chuyện thì người ta vẫn nể mình và sẵn sàng giúp đỡ mình.
Tôi vốn tính sổ vợ cậu vì có lời lẽ không hay với vợ tôi nhưng mà đã xin lỗi rồi thì tôi bỏ qua.
Hi vọng trong tương lai tôi sẽ thấy cậu thoả mãn khi có một gia đình thật sự hạnh phúc nhé Kim Thiện.
Trễ rồi, chúng tôi phải về, xin chào.”
Nói rồi Mạnh Thiếu Khiêm ôm Lệ Ái rời đi, năm bé con cùng vệ sĩ theo sau để lại gia đình Kim Thiện dõi mắt nhìn theo với sự ngưỡng mộ âm thầm.
Khi mọi người về đến biệt thự riêng của các cô- nơi tụ họp hôm nay đã là sáu giờ rưỡi tối.
Ai cũng ập vào hỏi xem sao về trễ vậy, Lệ Ái cũng không chần chừ nói ra cho họ, ai nghe xong cũng khen ngợi hai vợ chồng cùng năm nhóc tì xử lí tình huống quá hay.
Rồi mọi người bắt đầu ăn uống trò chuyện vui vẻ, chơi đùa sau những tháng ngày làm việc mệt mỏi, bận rộn.
Buổi tối, ai về nhà nấy nhưng Tiểu Kiệt thì lại theo vợ chồng Hàn Chấn Phong về Hàn gia chơi cùng hai tiểu quỷ nhà anh, một phần cậu bé muốn cho ba mẹ có không gian riêng tư.
Chuyện này mẹ bé không biết, bé và baba bàn nhau thôi.
Baba hỏi bé có muốn em gái không, bé liền đồng ý muốn có.
Vì vậy nên bé về Hàn gia để theo lời baba có không gian riêng cho hai người thoải mái tạo em gái.
—————————————————————
*Biệt thự của Mạnh Thiếu Khiêm
Vừa vào phòng Lệ Ái đã bị Mạnh Thiếu Khiêm phục kích môi khiến cô vừa choáng vừa thuận theo anh.
Hôm nay Mạnh Thiếu Khiêm có uống rượu nên hơi thở thoang thoảng hương men nồng nàn làm Lệ Ái có phần say mê.
Hai đôi môi quấn lấy nhau, hai cái lưỡi cuốn vào nhau tạo ra âm thanh đầy mê hoặc.
Mạnh Thiếu Khiêm càng hôn càng chìm đắm, hai tay mân mê khắp làn da mịn màng nơi cánh tay trắng mịn của Lệ Ái như châm lửa làm cô nóng dần