Giám thị nghe đến hiệu trưởng liền xanh mặt.
Lúc trước ông ta chỉ là một giáo viên quèn lên thành phố được nhận vào đây dạy.
Thấy có tố chất nên hiệu trưởng nâng đỡ cho lên làm giám thị.
Mà ông ta trước đó có quan hệ không mấy tốt đẹp với nhà Diệu Nguyệt dù là người một nhà.
Từ khi có chức trong trường, nhà bên đó liền kết thân lại rồi đưa tiền các thứ bảo ông ta che chở cho con bọn họ.
Mấy lần trước đều ổn vì nhà họ có tiền có quyền thế mà ông cũng được hiệu trưởng tin tưởng nên không suy xét gì.
Hôm nay coi như xong rồi, gặp phải Mạnh Thiếu Khiêm cùng những gia đình hơn hẳn nhà Diệu Nguyệt là ngày tàn đã tới.
Danh tiếng hiệu trưởng ai chẳng biết, nếu bể chuyện xem như ông ta mất hết.
Nghĩ vậy liền lập tức nở nụ cười gượng, cất tiếng nhằm xoa dịu Mạnh Thiếu Khiêm:
“Mạnh thiếu, tôi thấy chuyện cũng không có gì.
Bây giờ thế này, để cho các em ấy xin lỗi rồi giảng hoà là được.
Có vài chuyện thế thôi làm căng lên thì có vẻ hơi quá.”
“Đạo đức làm nghề ông để ở đâu vậy? Chuyện thế này mà kêu làm quá? Nói làm quá thì là các người.
Chúng tôi sai à? Ban đầu còn hùng hổ lắm nhưng bây giờ lại bảo chuyện không có gì? Nếu hôm nay không giải quyết thoả đáng thì lập tức tôi cho người phong toả luôn cả ngôi trường này để xem ông ăn nói thế nào với phụ huynh cùng hiệu trưởng.”
Mạnh Thiếu Khiêm có vẻ đã tức giận.
Ái Ái của anh chịu ấm ức lâu như vậy anh để yên à.
Anh đã tin tưởng tín nhiệm cô thì phải cho cô những thứ tốt nhất, chuyện này cũng vậy.
Nếu hôm nay không xong, anh sẽ phá bỏ cả trường học.
Cuộc đời anh ghét nhất là loại người tham lam nói nhiều đạo lý trong khi đức hạnh của mình chẳng bằng ai.
Giám thị bây giờ không biết nên giải quyết làm sao thì vừa hay hiệu trưởng đi vào.
Nhìn thấy cảnh này có chút ngạc nhiên, thấy Mạnh Thiếu Khiêm liền cười tươi đi đến bắt tay với anh.
“Mạnh thiếu hôm nay ghé thăm trường sao, hân hạnh quá!”
Mạnh Thiếu Khiêm lịch sự chào ông rồi vô luôn vấn đề:
“Bởi vì có việc nên đến.
Em Lệ Ái là người của tôi hôm nay bỗng dưng bị giám thị mời lên uống trà cùng làm tôi rất bất ngờ.
Sẵn đây cho tôi hỏi ở trường có luật lệ là người nhà của thầy giám thị thì được quyền làm tất cả mọi thứ, đặc biệt là ức hiếp người khác sao?”
Một câu nói của Mạnh Thiếu Khiêm như dao đâm vào giám thị, ông ta bắt đầu cảm thấy người toàn mồ hôi.
Sếp Hạo cũng mỉm cười với hiệu trưởng và nói:
“Phải đấy, khi nào trường có luật lệ như thế vậy.
Tôi là cổ đông lớn mà không hề nghe thấy.
Cả ba mẹ của Minh Thư, Kỳ Lân, Quốc Minh nữa, chúng tôi là cổ đông, trường thay đổi sao lại không nghe nói gì?”
Ba mẹ của nhóm Diệu Nguyệt nghe vậy liền giật mình.
Bọn họ không ngờ nhóm cổ đông trong trường lại là mấy người kia.
Ban đầu không đầu tư vì thấy không cần thiết nhưng bây giờ thì hay rồi.
Hội đồng cổ đông đã lên tiếng thì cả hiệu trưởng cũng chẳng dám, đã vậy còn thêm Mạnh Thiếu Khiêm.
Hiệu trưởng khó chịu nhìn giám thị sau đó hỏi lại Mạnh Thiếu Khiêm nghe anh nói hết trong lòng ông lại nóng lên.
Hoá ra trước giờ ông giao trứng cho ác mà không biết, làm kinh động đến Mạnh thiếu nữa.
Người ta chưa dở cái trường này là may rồi, nhóm cổ đông chưa rút ra cũng đã may lắm rồi.
Mạnh Thiếu Khiêm đánh mắt chờ hiệu trưởng giải quyết, anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Có vẻ cô gái nhỏ đã không muốn ở lâu nơi này nữa rồi.
Anh biết Lệ Ái rất ức cũng rất tức giận.
Qua một lúc hiệu trưởng lên tiếng:
“Từ nay thầy không còn làm giám thị nữa, tôi chính thức đuổi việc thầy.
Nhóm em Diệu Nguyệt phải đứng trước toàn trường nói lời xin lỗi, đây là bắt buộc.
Và vì các em có thái độ không tốt nên hạ hạnh kiểm, nếu muốn chuyển đi thì cứ việc.
Trường không cần những học sinh như vậy.
Thật xin lỗi các vị cổ đông và Mạnh thiếu, là tôi sơ ý quản không tốt nên để xảy ra chuyện như hôm nay.”
“Ừm, tôi chấp nhận như vậy.
Về gia đình