Đôi mi run nhẹ, Lệ Ái mở mắt thức dậy.
Cô dụi dụi đầu vài cái liền cảm nhận hơi ấm quen thuộc.
Anh về từ lúc nào nhỉ? Cô nhớ khi cơn buồn ngủ ập đến và chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ thì cũng đã hơn mười một giờ rồi….Vậy đêm qua anh về trễ thế sao, không biết anh có uống trà giải rượu không? Cô sợ anh bị đau đầu.
Ở với anh đã được một thời gian, Lệ Ái rất nhanh biết được tính cách cùng sở thích của Mạnh Thiếu Khiêm, anh rất ít quan tâm đến bản thân.
Có lần uống hơi say về nhà là ngủ luôn nếu cô không đánh thức cho anh uống trà giải rượu chắc chắn đầu sẽ đau như búa bổ.
Đôi lúc nhờ anh giảng bài cho, Lệ Ái chỉ thấy vỏn vẹ trên bàn làm việc là tách cà phê cùng một đống tài liệu và chiếc laptop…Những lúc anh ngủ quên, cô biết đó là khi anh quá mệt mỏi….Dù biết Mạnh Thiếu Khiêm không lâu, cũng không chứng kiến những năm tháng anh khổ cực nhưng Lệ Ái biết anh vẫn đang cố gắng xây dựng tài nguyên riêng cho bản thân mình.
Anh không muốn người khác chỉ xem anh là người của Hàn gia nhận về, anh muốn họ phải thật sự nể phục.
Cô nhìn được điều đó trong đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Thiếu Khiêm mỗi khi nhắc đến chuyện xưa….Có lẽ nó đã là vết thương quá sâu muốn quên cũng chẳng quên được….Vì điều ấy mà Lệ Ái mỗi ngày cố gắng khiến anh vui vẻ hơn một chút, chăm sóc anh hơn một chút để anh không cô đơn…Tuy tuổi tác giữa cả hai cách nhau hẳn mười mấy năm nhưng cô vẫn cố theo kịp Mạnh Thiếu Khiêm….Dù sao anh đã giúp đỡ quá nhiều, cô cũng chỉ có tấm thân này gửi gắm trả lại….Thương anh, mến anh là điều cô cất giấu trong tim, cô sợ chính mình sẽ phá vỡ sự tín nhiệm của anh….Cô thà ở trong bóng tối lặng lẽ yêu anh chứ không nói ra….cô sợ anh sẽ rời xa…Mạnh Thiếu Khiêm là ai chứ, anh có thể thương cô, chiều cô thì cũng có thể tuyệt tình với cô….Thân phận của mình Lệ Ái chỉ có thể giữ trong bóng tối, cô lo anh sẽ mất mặt với mọi người….Mạnh Thiếu Khiêm vẫn cần cô ở bên là được, kẻ làm thân phận tình nhân này vẫn cố gắng sưởi ấm anh mỗi ngày….Bao nhiêu cũng được chỉ đổi sự dịu dàng ấy.
Lệ Ái thừa nhận cô không thể ngăn trái tim mình nữa.
Cô còn trẻ còn rất nhỏ nhưng cô biết mình nghĩ gì và làm gì.
Cô yêu Mạnh Thiếu Khiêm, cô chắc chắn điều đó sẽ tồn tại mãi mãi.
Tình yêu này cô biết không thể được đáp trả, chỉ có cho đi.
Vậy cô chọn cho đi, yêu từ một phía là đủ, anh còn cần cô còn ở.
Người đàn ông này chịu quá nhiều đau thương từ quá khứ, anh đã tạo vỏ bọc hoàn hảo cho mình để gai nhọn giúp anh trưởng thành.
Còn cô khi nhỏ có mẹ dỗ mẹ yêu, dù khó khăn nhưng không bỏ mặc cô.
Đổi lại bên cạnh Mạnh Thiếu Khiêm chỉ là cô đơn, trống rỗng…Đôi mắt anh rất lạnh nhưng sâu trong ấy vẫn tồn tại nỗi buồn về tình thân….Vì vậy Lệ Ái quyết phải yêu anh mỗi ngày nhiều hơn một chút…Nếu lỡ tương lai chẳng thể bên cạnh nhau nữa, anh tìm được ý trung nhân thì cô chẳng phải hối tiếc…
Vừa nghĩ vừa ngắm nhìn gương mặt tuấn tú đang say giấc một cách thâm tình, nhịn không được nhẹ giơ ngón tay lướt trên gò má cương nghị.
Lúc này người đàn ông như có cảm giác nhồn nhột trên mặt liền tỉnh dậy, bắt gặp thiếu nữ say mê nhìn mình.
Cánh môi lương bạc thoáng cong lên, bàn tay to bắt lấy ngón tay ở trên má, tiếng nói ấm áp vang lên:
“Ái Ái, sáng sớm em đã “muốn” rồi sao?”
Lệ Ái ngượng ngùng không ngờ Mạnh Thiếu Khiêm đã tỉnh.
Cô vội rút tay về thì bị giữ lại.
Day môi dưới sau đó long lanh nhìn người nào đó rồi cất tiếng:
“Em không có, anh đừng đen tối như vậy.
Hôm qua anh về rất trễ đúng không nên chưa uống trà giải rượu.
Em tính dậy pha cho anh uống, đầu có đau lắm không?”
Mạnh Thiếu Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ đặt lên ngực trái của mình.
Hành động vô thức chính anh cũng không nhìn ra.
Thấy Lệ Ái quan tâm anh cảm thấy vui, từ khi có Lệ Ái trong nhà mỗi ngày anh chẳng phải tự hành bản thân nữa.
Cô gái nhỏ suốt ngày nhắc nhở anh thế này thế kia, còn mình thì chẳng chăm lo gì.
Anh cứ tưởng mình được Lệ Ái bao nuôi….Đứa nhỏ này đáng yêu chết đi được…
Khẽ ngắt nhẹ chóp mũi nhỏ, Mạnh Thiếu Khiêm nhướn mày hỏi:
“Em nghĩ xem có đau hay không?”
Lệ Ái lườm anh, gan cô to rồi đều do anh chiều mà ra.
Đổi lại người khác mà liếc sắc lẹm như cô chắc Mạnh Thiếu Khiêm bắn mù mắt người ta mất.
Hai cánh môi hồng chu lên, tay chọt chọt lồng ngực rắn chắc nhẹ nói:
“Chắc chắn là đau rồi, anh còn hỏi em?”
Tiếng cười thấp của người đàn ông phát ra khỏi cổ họng, Mạnh Thiếu Khiêmc chống người lên tựa vào giường rồi đáp:
“Ừ, đau lắm rồi! Tình nhân nhỏ phiền em giúp tôi xoa bóp một chút.
Lệ Ái ngoan ngoãn làm theo, cô cũng lo cho anh lắm.
May là hôm nay không phải đến công ty nếu không công việc dồn vào đầu càng đau sẽ hại sức khoẻ.
Mạnh Thiếu Khiêm kéo Lệ Ái ngồi lên người anh, hai chân cô kẹp chặt hai bên hông cường tráng, mặt đối mặt với anh.
Lệ Ái lo nên không nghĩ nhiều lập tức tiến hành xoa bóp thư giản nhưng con sói bên dưới đâu có tha cho cô.
Hai cánh tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn dưới lớp váy ngủ mỏng, hơi thở nóng rực bao vây cả hai.
Mắng một tiếng trong lòng, Mạnh Thiếu Khiêm di chuyển tay nhẹ nhàng sờ soạng khắp cơ thể trắng nõn của Lệ