Mạnh Thiếu Khiêm đang có mặt tại thư phòng của Hàn Chấn Phong nói về sự việc đã xảy ra tại tiệc sinh nhật con gái giám đốc Lý.
Hai người đàn ông mang sắc khí vô cùng trầm lắng băng lãnh tột độ cùng ngồi trên sofa trò chuyện uống rượu.
Hàn Chấn Phong sau khi nghe được những gì Mạnh Thiếu Khiêm kể lại, khoé môi mỏng liền hiện lên tia khinh bỉ.
Nếu không phải nể tình Lý thị là đối tác lâu năm của Hàn thị từ những đời trước thì Hàn Chấn Phong đã khai trừ từ lâu.
Mà hiện tại Lý thị làm ăn cũng không tốt như trước nữa, Hàn Chấn Phong đang có kế hoạch chấm dứt hợp tác thì không ngờ chưa thực hiện, Lý Mạch lại tự chui đầu vào….Chậc chậc, tham lam sẽ khiến người ta trở nên ngu xuẩn là có thật….
Khẽ nhấp một ngụm rượu, lời nói trầm thấp của Hàn Chấn Phong phát ra:
“Chưa hành động mà đã tự mình mắc bẫy, lão già này cũng đến lúc cho một vé về hưu sớm rồi.
Lần này người chịu thiệt là cậu nên toàn bộ việc xử lí sẽ do cậu quyết định.
Vất vả rồi!”
Mạnh Thiệu Khiêm cạn nhẹ ly rượu với Hàn Chấn Phong rồi ngửa cổ lên uống cạn.
Đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy lạnh lùng và tia lửa giận, phong thái uy nghiêm sát khí đến cực độ.
Rượu đã cạn ly, Mạnh Thiếu Khiêm mới đáp lời Hàn Chấn Phong:
“Là tôi vô ý sơ xuất, cảm ơn lão đại đã giao quyền giải quyết cho tôi.
Tên già kia chắc chắn không thể yên ổn.”
“Ừm, tuỳ cậu vậy.
Chắc là cậu mệt rồi nhỉ, về nhà ngủ đi ngày mai sang đây ăn sáng nhé.”
Mạnh Thiếu Khiêm gật đầu sau đó đứng lên chào tạm biệt Hàn Chấn Phong rồi trở về nhà Mạnh quản gia ngủ lại qua đêm.
Thú thật anh cũng rất mệt, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc kích dục…
Trước khi ngủ, Mạnh Thiếu Khiêm bắt đầu trả thù lại giám đốc Lý, anh muốn ông ta phải trả giá đắt ngay lập tức vì đã đụng đến mình.
Chỉ một cuộc gọi, giám đốc Lý liền rơi vào thế trở tay không kịp, đêm ấy Lý gia lụi bại…
Và trước khi nhắm mắt cho mình nghỉ ngơi, trong đầu Mạnh Thiếu Khiêm liền hiện lên cuộc kích tình nóng bỏng trước đó…Anh nhớ đến khuôn mặt non nớt tràn đầy đau đớn khi bị mình xâm nhập, nhớ đến tiếng kêu khe khẽ êm tai, nhớ đến bộ dáng ngoan ngoãn buông mình theo anh của cô gái nhỏ kia….May là khả năng tiết chế của anh cao nên không dùng quá nhiều sức….nhưng mà sao anh cứ thấy cấn cấn điều gì ở cô gái đó nhỉ….
—————————————————————
Từ lúc bí mật bán thân, Lệ Ái có tiền giúp mẹ điều trị tốt hơn.
Mỗi ngày cô mua cho bà những món ăn bổ nhưng không quá đắt tiền, đóng trước tiền thuốc men cho những tháng sau thời hạn đãi ngộ ba tháng.
Có thêm tiền, Lệ Ái cũng tranh thủ đóng tiền nhà trọ trước vài tháng để đỡ gánh nặng và mua thêm những vật dụng cần thiết tốt hơn để mẹ cô được dưỡng bệnh một cách tốt nhất.
Số tiền còn lại cô sẽ để dành lỡ như bệnh tình của mẹ cô có chuyển biến bất ngờ thì còn có để chạy chữa.
Như mọi hôm sau khi tan học, nếu không có ngày làm thêm nơi mẹ cô làm việc thì Lệ Ái sẽ tới bệnh viện chăm mẹ đến khi trời tối mới về.
Lệ Ái đi xe buýt đến trạm xe gần bệnh viện, trước khi vào thăm mẹ cô đi mua cho bà ít thức ăn.
Hôm nay cô mua cho mẹ cháo thịt bò để ăn lại sức vì bà vừa lấy máu xét nghiệm.
Bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồng phục của học sinh cấp ba, vai đeo balo, bước từng bước thật đều đi trên con đường tĩnh lặng.
Tưởng chừng sẽ không có ai nhưng Lệ Ái không biết rằng, từ phía xa đang có một đôi mắt dõi theo từng cử động của cô.
Mạnh Thiếu Khiêm ngồi trong xe, anh ra lệnh cho vệ sĩ lái thật chậm cách cô gái phía trước một khoảng vừa đủ để không bị phát hiện.
Anh làm vậy đều có nguyên nhân.
Nếu không phải vô tình lúc nãy đi xuống xe thì anh đã không bắt gặp cô gái mà với anh là vô cùng khó quên.
Dù trôi qua đã hơn hai tuần nhưng mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu anh chính là gương mặt xinh xắn thuần