Mạnh Thiếu Khiêm tan làm về nhà khoảng bảy giờ rưỡi tối.
Anh hôm nay về trễ nên nghĩ Lệ Ái đã ăn rồi.
Cho đến khi vào bếp thì thức ăn được Triệu Vy đem qua bày biện sẵn trên bàn thì nhíu mày lại.
Cô vẫn chưa ăn.
Điện thoại đổ chuông, Mạnh Thiếu Khiêm lấy ra xem thì thấy Hàn Chấn Phong gọi đến.
Anh nghe máy:
“Ái Ái, dậy một chút đi em!”
Lệ Ái trong cơn mơ ngủ nghe thấy giọng nói quen thuộc chợt tỉnh giấc.
Hai mắt từ từ mở ra, nhìn thấy Mạnh Thiêud Khiêm, cô thì thào:
“Anh về rồi! Thật xin lỗi em mệt quá nên không chờ anh được.
À, buổi chiều chị Tiểu Vy mang nhiều đồ ăn cho em lắm, anh xuống nhà ăn đỡ nha đừng nấu ăn sẽ mất thời gian.
Ăn uống tắm rửa xong sớm đi còn làm việc.
Em không muốn thấy anh thức khuya đâu.”
Trái tim Mạnh Thiếu Khiêm run lên từng hồi….Cô gái ngốc này lại bỏ bê bản thân.
Dù bệnh cách mấy, mệt mỏi cách mấy vẫn lo lắng cho anh trước.
Thật sự là quá ngốc mà!
Xoa xoa gò má trắng mịn, Mạnh Thiếu Khiêm dịu dàng nhìn cô rồi nói:
“Em phải ăn chút gì mới được.
Không ăn thì uống hai ly sữa cho tôi.
Đến khuya tôi sẽ đánh thức em uống thêm nữa.
Thế nào, muốn uống đến phát ngán hay là cùng tôi xuống nhà ăn cơm.
Nói cho em biết, tôi bị đau dạ dày nếu không ăn thì sẽ rất khó chịu.
Mà tôi không có ăn uống điều độ đâu.
Cả ngày nay chưa ăn gì cả, khi nay đi gặp khách hàng còn uống rượu nữa….Ái Ái, em có muốn nhìn thấy tôi nhập viện không?”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy tính uy hiếp làm Lệ Ái run sợ….Người đàn ông này sao….Cô không biết nói gì chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi đáp:
“Cứ thích uy hiếp em.
Biết người ta lo cho anh rồi còn lấy sức khoẻ ra doạ nữa…”
“Chẳng phải do em hay sao? Hứa với tôi sẽ tự chăm sóc được bản thân mà cứ cách mấy tuần lại thấy em bị bệnh.
Lần này phải tăng dinh dưỡng thêm mới được.
Người ta mang thai thì ngày càng đầy đặn còn em lại ốm nhách….Tôi đau lòng lắm! Ái Ái, mệt mỏi tôi hiểu nhưng em phải ăn vào để cơ thể không bị thiếu chất mà bé con cũng không bị ảnh hưởng nữa.”
Lời Mạnh Thiếu Khiêm nói ôn nhu như dòng suối mát, Lệ Ái ngượng ngùng nhìn anh.
Có lẽ quyết định cùng anh thẳng thắng về việc mình mang thai là đúng.
Anh quan tâm lo lắng cho mẹ con cô làm cô cũng được an ủi phần nào.
Mang thai nhưng không bị bỏ rơi lại được người đàn ông mình yêu tận tuỵ chăm sóc thì còn gì bằng nữa.
Tuy thời gian còn lại vài tháng nhưng cô sẽ trân trọng từng giây phút này.
Sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời Mạnh Thiếu Khiêm dưỡng thai thật tốt.
Mạnh Thiếu Khiêm thấy Lệ Ái không trả lời cũng không nóng nảy lắm.
Anh tiếp tục nói:
“Ngoan đi ăn rồi còn uống thuốc nữa.
Xong rồi sẽ nói em nghe về tình hình vụ án của mẹ em.”
Nghe đến đây Lệ Ái tỉnh táo hẳn dù đầu có hơi choáng.
Cô nắm cánh tay Mạnh Thiếu Khiêm thật chặt rồi hỏi:
“Có kết quả chưa anh, Tố Quyên thế nào?”
“Ăn cơm rồi mới nói!”
Mạnh Thiếu Khiêm thích thú nhướn mắt với Lệ Ái.
Cô bĩu môi sau đó lại đáp:
“Em không ăn nhiều được không? Thật sự mệt lắm ạ, cơ thể cứ như muốn rã đi vậy….Mang thai thật vất vả quá đi…”
Đôi môi mỏng của Mạnh Thiếu Khiêm cong lên thật đẹp.
Anh bế Lệ Ái lên tay từng bước tiến ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đi anh vừa cất tiếng:
“Ăn một chút thôi rồi tôi phan sữa để em uống thêm vào và uống thuốc.
Đừng lo Ái Ái, đã có tôi!”
Cả hai người ngồi ăn tối, Mạnh Thiếu Khiêm pha luôn một ly sữa cho Lệ Ái uống sau khi ăn xong.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh kết thúc, Mạnh Thiếu Khiêm lại bế Lệ Ái về phòng giúp cô lau người thay đồ.
Cơ thể Lệ Ái thất sự rất mệt, chắc là do mang thai và phát triển ngày càng lớn dần nên sức khoẻ cô cũng bị ảnh hưởng.
Chẳng bao lâu Lệ Ái lại chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Thiếu Khiêm tắm xong đi ra nhìn thấy thỏ con say giấc cũng không nở đánh thức.
Anh sửa lại cho cô tư thế ngủ thoải mái, đắp chăn bông cho cô và chỉnh đèn với điều hoà.
Công việc này anh đã quen từ lâu….Sau khi xong Mạnh Thiếu Khiêm đến thư phòng làm việc.
Lúc nhận tin Lệ Ái hay mệt mỏi trong khi mang thai và cô dễ bị cảm sốt thì Mạnh Thiếu Khiêm đã hỏi Bảo Khang.
Bảo Khang