Mạnh Thiếu Khiêm tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, rất lâu rồi anh mới có thể ngủ sâu đến như vậy.
Đưa tay day day thái dương rồi sờ sang bên cạnh…Trống không!.
Anh ngồi dậy, tấm chăn vốn đặt ngang bụng nay dịch xuống dưới làm rộ ra phần thân trên vô cùng quyến rũ.
Nhìn quanh phòng một hồi mắt lại dán qua chỗ nằm bên cạnh.
Con thỏ nhỏ kia chạy đi đâu rồi không biết….Đừng nói là sợ nhé….anh tiết chế lắm rồi mà nhỉ…?
Vươn người một cái, Mạnh Thiếu Khiêm đứng dậy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cả người vô cùng dễ chịu, có lẽ do ôm cô gái nhỏ trên người mang hương thơm thuần khiết kia…
Cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm từ trên phòng đi xuống, anh vốn muốn đi tìm Lệ Ái thì mũi vô tình ngửi thấy hương thơm thức ăn từ bếp.
Lần theo mùi hương, đôi chân dài từng bước đi xuống nhà bếp thì bắt gặp Lệ Ái đang cặm cụi thái rau củ, hình như chuẩn bị nấu thêm món gì đó.
Tiến đến bên cô khẽ cất tiếng:
“Biết nấu ăn sao?”
Lệ Ái đang miệt mài với các món ăn nên nào để ý đến xung quanh.
Cô có sở thích với nấu ăn và nghệ thuật nhất là với hội hoạ nên khi thấy nhà bếp thoáng đãng, rộng rãi, có đủ thiết bị dụng cụ cùng nhiều nguyên liệu liền không kiềm được mà bắt tay vào chế biến một số món làm bữa tối.
Không biết Mạnh Thiếu Khiêm ăn gì mỗi ngày vì cô nghĩ sẽ có người giúp việc nhưng mà từ lúc đến đây, Lệ Ái nhìn đi nhìn lại chỉ có mỗi anh với cô cùng vài vệ sĩ.
Khi thức dậy và muốn tham quan sơ lược nhà anh thì vệ sĩ cũng không còn nữa… Nghĩ nghĩ chắc Mạnh Thiếu Khiêm dậy sẽ đói bụng nên cô mới xuống bếp tìm hiểu rồi ở luôn trong đây nãy giờ.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, Lệ Ái mới ngẩng lên, động tác thái rau củ cũng dừng lại.
Thói quen day môi dưới lại hiện lên sau đó mới e dè đáp:
“Biết chút chút, cũng có học trên mạng vài món.
Em sợ anh sẽ đói bụng nên xuống đây nấu vài món.
Anh có muốn ăn không, hay là anh đặt đồ ăn đến hoặc đi ra ngoài dùng bữa tối?”
Từ lúc chiều khi cùng Mạnh Thiếu Khiêm trầm luôn trong dục vọng, Lệ Ái đã thay đổi cách xưng hô.
Cô thấy gọi như vậy cũng thuận miệng, dù sao anh đối với cô lớn hơn nhiều tuổi nên gọi như vậy là đúng.
Mà khi nghe cô đổi cách xưng hô, Mạnh Thiếu Khiêm không nói mà chỉ nở nụ cười nhẹ.
Lệ Ái xem như anh đồng ý, cứ thế mà làm thôi.
Mạnh Thiếu Khiêm vén vài sợi tóc rơi xuống trên trán cô, mắt dời đến nơi cần cổ có vài dấu hôn vẫn chưa hết sưng còn hơi đỏ mà nhếch môi…Làn da mỏng thật, đã thế còn trắng nữa, in dấu lên rất khó biến mất.
Con thỏ nhỏ này trước giờ không ăn diện nhiều chẳng biết mai làm thế nào để đến trường….Anh thì không ngại nhưng chỉ sợ cô lỡ buổi học vì không biết nên làm thế nào xử lí mấy dấu vết ám muội kia…..Chắc phải làm một cuộc cách mạng về mỹ phẩm cho cô rồi….
Ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình, Mạnh Thiếu Khiêm như bị chìm đắm.
Lệ Ái quá thuần khiết, trên người cô đang mặc là chiếc váy mỏng màu trắng bằng tơ lụa mà anh chuẩn bị sẵn, tóc cố định phía sau bằng kẹp, gương mặt ửng hồng đáng yêu….Qua vài giây anh mới đè nén cảm xúc của mình mà trả lời:
“Em đã nấu rồi thì ăn ở nhà.
Về sau cứ nấu cơm tối tôi sẽ ăn.
Ngon hay dở gì không quan trọng, tôi cũng đã từng ăn thức ăn còn tệ hơn rồi nên không sao, em biết làm món nào thì làm cho tôi ăn là được.”
Lời anh nói có chút trầm lắng…người đàn ông này đã từng trải qua chuyện gì đau khổ lắm sao….? Cô vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ không có tâm sự nhưng qua lời nói và ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm bị lớp băng lãnh che đi, Lệ Ái biết quá khứ của anh không hề thuận lợi….Cô muốn chia sẻ cùng anh!
“Anh đã từng rất khổ sở sao?”
Mạnh Thiếu Khiêm nghe cô hỏi thì bật cười nhạt chỉ đưa tay xoa đầu cô, động tác vô cùng dịu dàng chạm đến trái tim mong manh của thiếu nữ.
Lệ Ái thấy anh không trả lời nên không hỏi nữa, dù sao cô cũng chỉ là một tình nhân, chuyện của ông chủ vẫn không nên tò mò, chuyên tâm làm tốt chức trách tránh anh không vui.
Nghĩ thế Lệ Ái liền lái sang chuyện khác:
“Bữa tối nay em nấu thịt xào rau củ, có thêm canh bí đỏ và một ít rau trộn.
Không biết có ngon với hợp khẩu vị của anh không nhưng hãy thưởng thức nó một cách công tâm nhé, nếu bị khuyết điểm ở đâu thì em sẽ sửa đổi.”
Mạnh Thiếu Khiêm ngắt lên chóp mũi nhỏ xinh, tâm trạng cũng đã trở lại như ban đầu.
Anh nói:
“Ừ, tôi sẽ nhận xét gắt gao! Nấu tiếp đi, tôi giúp em một tay.”
“Dạ”
Thế là cả hai cùng nhau làm nốt món ăn còn lại rồi dọn ra bàn và bắt đầu dùng bữa tối.
Mạnh Thiếu Khiêm ăn rất hợp vị nên khen Lệ Ái một câu làm cô vui vô cùng.
Trong lúc ăn, anh gắp cho cô rất nhiều đồ ăn, bảo rằng muốn cô mập lên một chút.
Lệ Ái lại rất ngoan mà ăn hết, cũng lâu rồi cô mới được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.
Với anh thì chắc bình thường nhưng với cô đó là cả một đại tiệc.
Mạnh Thiếu Khiêm múc cho Lệ Ái chén canh rồi nói:
“Ăn nhiều đi, bồi bổ một chút.”
“Dạ, anh cũng ăn đi!”
Mạnh Thiếu Khiêm “ừm” rồi cũng múc một chén canh cho mình.
Trong lúc ăn, anh nói:
“Từ nay mỗi sáng tôi sẽ đưa em đến trường, chiều sẽ có người đến đón em tới thăm mẹ em.
Nếu tôi về trễ thì cứ ăn cơm trước rồi học bài không cần phải chờ.
Trẻ nhỏ như