Lệ Ái mơ màng nằm trên giường, đầu óc cô hỗn loạn vì lời Mạnh Thiếu Khiêm đã nói…..Anh nói anh yêu cô, cô không có nghe lầm.
Trong giọng nói của anh cô nghe ra được sự hối hận và chân thành.
Anh yêu cô, Mạnh Thiếu Khiêm yêu cô….Lệ Ái không muốn tin nhưng khi nhớ lại ánh mắt chua xót cùng sự thống khổ trên gương mặt tuấn tú thì trái tim cô lại đập liên hồi…… Mạnh Thiếu Khiêm đã từng khiến Lệ Ái đau khổ khi anh lạnh nhạt và chối bỏ tình yêu cô dành cho anh, hôm nay anh lại nói ra lời yêu của mình cho cô nghe như vậy…..Một người đàn ông kiêu ngạo như Mạnh Thiếu Khiêm ở bên tai cô thì thầm ba chữ “Anh Yêu Em”, thống khổ van xin cô quay về khiến Lệ Ái như nằm mơ vậy…..Cuối cùng cô cũng nghe được người đàn ông mình yêu sâu nặng nói yêu mình rồi…Hình ảnh chua xót của Mạnh Thiếu Khiêm làm Lệ Ái càng tin tưởng lời yêu đó…..Không được, cô muốn xác minh….Tim cô rung động, cô muốn bản thân lần cuối cùng quyết định đúng đắn….Cô muốn Mạnh Thiếu Khiêm nhìn thẳng vào cô mà nói lời thật lòng trong tim anh……
Nghĩ nghĩ Lệ Ái bật dậy chỉnh sơ lại trang phục trên người mình rồi cầm túi xách chạy thật nhanh ra ngoài tìm Mạnh Thiếu Khiêm.
Khi thang máy xuống đến sảnh, Lệ Ái dáo dác tìm Mạnh Thiếu Khiêm và thấy anh đang bước rất nhanh ra cửa.
Lệ Ái vội chạy theo, cô còn lớn tiếng không quan tâm người xung quanh mà gọi tên anh:
“Mạnh Thiếu Khiêm anh đứng lại cho em.
Nói phải nói rõ ràng, anh nói xong thì liền đi, em sẽ không tha thứ cho anh.
Dừng lại nói chuyện với em mau lên!”
Mạnh Thiếu Khiêm đi rất nhanh với chân anh dài nữa, đi một bước đã bằng Lệ Ái chạy mười bước rồi.
Cô đuổi theo anh ra đến tận ngoài cửa và thấy anh sắp lên xe liền phi thật nhanh mà chặn lại.
Vừa thở Lệ Ái vừa nói:
“Anh…hộc….anh….anh nói như vậy…hộc…liền đi….hộc…em chưa đáp lời mà…”
Mạnh Thiếu Khiêm nhìn cô như vậy trong lòng xót xa.
Anh lấy ra trong xe một chai nước đưa cho cô uống.
Lệ Ái quả thật đã khát, một phần do chạy theo anh, một phần là từ nhà đến đây cô chưa uống giọt nước nào….Mạnh Thiếu Khiêm vuốt nhẹ lưng cho Lệ Ái không bị khó thở khi uống nước dồn dập….
“Từ từ thôi, anh không có dành của em”
Lệ Ái uống hết một chai nước rồi đóng nắp lại, Mạnh Thiếu Khiêm giúp cô cầm.
Anh nhìn cô, lời nói ra tuy nhẹ nhưng lại có chút không đành lòng và đau xót:
“Em lên lại phòng khi nãy đi, đó là phòng của anh.
Ở một đêm hẳn về, đừng suy nghĩ gì cả….Em quên hết đi.”
Nói rồi quay mặt đi tránh cho cô thấy đau đớn của mình, Mạnh Thiếu Khiêm đến thùng rác gần đó bỏ chai nước rồi quay lại.
Lệ Ái mím môi nhìn anh, cô cất tiếng nghe có chút hờn dỗi:
“Anh nói ra nhiều như vậy lại kêu em quên đi…Được, nếu muốn em quên thì em quên vậy.
Tạm biệt!”
Lệ Ái thật sự tức giận, anh nói xong rồi kêu cô quên……Chắc chắn cô không thể quên rồi.
Cô muốn nghe anh nói lại lần nữa để biết mình không mơ…Sau tất cả, Lệ Ái cô vẫn yêu người đàn ông này vô cùng sâu nặng….
Thấy Lệ Ái giận dỗi bỏ đi nhưng không phải hướng đến khách sạn mà là về phía bên kia đường, Mạnh Thiếu Khiêm hốt hoảng đuổi theo.
Do đi nhanh và mang cao gót nên Lệ Ái bị lật giày, cô đau đớn nhưng vẫn cố đứng lên mà đi.
Mạnh Thiếu Khiêm thấy vậy đỡ cô lên nhưng Lệ Ái vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Hết cách, anh đành ôm lấy cô mà dỗ dành:
“Ái Ái, xin lỗi, do anh sợ nên mới rời đi….”
“Em không muốn nghe, em muốn quên.”
Giọng nói hờn dỗi vang lên trong lòng ngực rắn chắc, Mạnh Thiếu Khiêm bật cười nhỏ rồi nói:
“Ai cho em quên, không cho! Ái Ái, đừng tức giận để anh xem vết thương nào.”
“Anh nói lại lần nữa cho em nghe đi, em không muốn mình vọng tưởng….Em rất sợ….Em….”
“Ừ để xem vết thương rồi em muốn nghe bao nhiêu anh đều nói cho em nghe.
Ngoan, đừng giận, để anh xem xem.”
Lệ Ái nghe vậy mới bằng lòng cho Mạnh Thiếu Khiêm xem vết thương vừa bị lật giày.
Cô nhìn anh tỉ mỉ xem xét mà lòng rộn ràng….Bây giờ cô mới cảm nhận chân thật nhất sự dịu dàng anh dành cho cô….Đó là độc nhất! Anh đã rủ bỏ chính mình để cầu xin cô, bỏ qua mọi sự cố chấp để thừa nhận anh yêu cô….Người đàn ông này cũng đã chịu đau đớn, dày vò rồi….cô thật sự nên lần nữa cho anh cơ hội đúng không?
Khi Mạnh Thiếu Khiêm coi vết thương xong, anh nói với cô chỉ là vết thương nhẹ thôi sẽ không quá đau.
Lệ Ái gật đầu, ánh mắt nhìn anh so với lúc ở trong phòng khách sạn đã khác đi….Không còn sợ hãi, không còn hoảng hốt mà thay vào đó là đôi mắt long lanh, trong sáng như ngày đầu tiên cô gặp anh.
Tim Mạnh Thiếu Khiêm đập lệch một nhịp, đây chính là tình yêu chân thật, Lệ Ái đã sưởi ấm được nơi ngực trái từ lâu đã đóng băng của anh….So với tình cảm thời niên thiếu thì lúc này Mạnh Thiếu Khiêm mới cảm nhận được sự mãnh liệt của một tình yêu sâu nặng…Anh đã nợ Lệ Ái khoảng thời gian trước, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho cô….Trong tim từ đây về sau chỉ có duy nhất hình bóng của Lệ Ái.
Nguyện một lòng vì cô mà cúi đầu.
Đỡ Lệ Ái đứng dậy, Mạnh Thiếu Khiêm âu yếm ôm eo cô và quan sát cô.
Lệ Ái bị ánh nhìn nóng bỏng của anh làm cho ửng hồng hai má, cô vờ quay mặt sang hướng khác.
Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm cong lên xán lạn, tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn nhẹ nhàng quay mặt Lệ Ái đối diện mình.
Gương mặt anh tuấn kề sát đến mặt cô, môi mấp máy khẽ nói:
“Vậy tối nay cùng anh ở lại khách sạn nhé! Anh muốn ôm em, hôn em.
Muốn nói thật nhiều thật nhiều lần ba chữ thiêng liêng kia với em….Anh rất nhớ em, Ái Ái!”
Lệ Ái xao xuyến trước lời nói của Mạnh Thiếu Khiêm, trái tim cứ như bị mật ngọt rót vào vậy.
Hàng mi dài run nhẹ chớp một cái, đôi môi nhỏ nhắn e lệ nở nụ cười ngọt ngào.
Cô đáp:
“Em không đủ tiền phụ anh trả tiền phòng cao cấp như vậy đâu…”
Mạnh Thiếu Khiêm bật cười, anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi cưng chiều cất tiếng:
“Anh chỉ cần vợ anh ở lại thôi còn cái khác anh đã lo hết rồi”
“Ai là vợ anh chứ!”
Lệ Ái ngượng ngùng thốt lên làm Mạnh Thiếu Khiêm thích thú.
Khi anh