"Jin công tử, anh làm gì ở đây thế?"
Một giọng nữ vang lên cắt ngang bầu không khí vừa rồi.
Cô ta nhìn Jin, rồi ánh mắt chuyển ngay sang người Lizza cùng chai nước hoa trên tay cô, lướt từ đầu đến chân, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
"Đây là bạn gái mới của anh sao?"
Jin dửng dưng nhìn cô ta, khoé mắt lộ ra vài phần chán ghét đưa tay kéo Lizza sát về phía mình.
"Đúng vậy, trùng hợp quá lại gặp nhau ở đây."
Lizza: "Hả?"
Cô trừng mắt, vốn đang vô cùng khó chịu vì cái nhìn của người phụ nữ kia cứ quét trên người mình, đã vậy còn bị người này níu níu kéo kéo, lập tức mạnh bạo vùng khỏi tay hắn.
Cô gái nhếch mép cười, nhưng không hề có chút vui vẻ nào trên khuôn mặt nhiều phấn son, cất giọng mỉa mai.
"Xem ra gu của anh dạo này có vẻ tệ đi nhỉ? Qua nhiều người quá rồi nên đổi khẩu vị ư?"
Jin còn chưa kịp lên tiếng đã thoáng nghe người bên cạnh cười lạnh.
Lizza khoanh tay trước ngực, hất cầm về phía người kia, không hề yếu thế dù cô còn chẳng biết đối phương là ai.
"Này bà dì kia, ăn nói cho đàng hoàng nhé! Cô nghĩ cô là ai mà đủ tư cách phán xét người khác hả?"
"Cô..."
Cô gái không ngờ mình bị đáp trả thẳng thừng bởi một con nhóc, giận quá hoá thẹn, trừng mắt liếc Lizza phun ra một câu.
"Được thôi, để tôi chống mắt lên xem, rồi hắn cũng sẽ đá cô không thương tiếc mà thôi!" - Dứt lời cô gái nọ quay lưng hừng hực bỏ đi.
Jin nhìn phiền phức của mình ấy vậy mà bị Lizza một câu đuổi đi mất, hơi kinh ngạc nhìn sang cô nhóc, lại không nhịn được bật cười.
"Sao thế? Vừa được làm bạn gái tôi vài phút đã đắc ý vậy rồi sao?"
Lizza quay ngoắc liếc luôn cả hắn, ôm lấy hộp nước hoa của mình.
"Cả anh nữa, bớt ảo tưởng mà sống cho tử tế đi, sau này bị đánh hội đồng vì cái vẻ mặt đó thì cũng đừng có khóc!"
Cô đạt được mục đích của mình, chả quan tâm lắm chuyện của tên này nữa, để lại cho hắn bóng lưng rồi rời đi.
Jin nhìn theo đến khi cô ra khỏi cửa hàng, tuy vẫn cười nhẹ nhưng ánh mắt đã ảm đạm đi một chút, theo thói quen vuốt tóc, một mình rời khỏi trung tâm thương mại.
- -------------------------------------
"Sơ lược là vậy, có không hiểu chỗ nào không?"
Harumi gật gù nghe theo kế hoạch diễn kịch vô cùng chặt chẽ của hắn, thán phục tên này vì không muốn liên hôn chính trị mà đã tâm cơ đến cỡ nào.
Hai người cùng ngồi trong một quán cà phê không mấy nổi bật, trang trí theo phong cách tối giản với mớ tranh ảnh chạy dọc trên tường, trong quán cũng không có nhiều khách.
Shenri vốn tìm một nơi có thể thoải mái bàn bạc mà không bị ánh mắt của những người trong nhà để ý, tất nhiên hắn cũng chẳng thích đến những nơi đông người, tiếp xúc nhiều với người lạ làm hắn cạn hết năng lượng.
"Tôi không giỏi diễn kịch lắm, nhưng sẽ cố gắng." - Harumi thành thật.
Shenri nhếch môi, nhấp một ngụm trà đắng ngắt.
"Yên tâm, tôi là người rất công bằng."
Chỉ cần ba tháng thôi, bọn họ sẽ được tự do sống cuộc đời của mình.
- ------------------------------------
Harumi cầm đũa, những lời muốn nói theo thức ăn vòng quanh khoang miệng, không nuốt xuống được, cũng không nói ra được.
Cô đấu tranh tư tưởng đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống.
"Cha, mẹ, khi nào hai người có thời gian, con mang người đó về gặp cả nhà nhé..."
Ông bà Izayoi ngạc nhiên nhìn cô, ngay cả Hirumi cũng dừng mọi động tác.
"Tất nhiên là được rồi, khi nào bọn ta cũng sẵn sàng."
Bà Izayoi mỉm cười hài lòng, tiếp lời chồng: "Ừm, mẹ cũng rất muốn xem là anh chàng nào may mắn lọt vào mắt của Haru nhà ta."
Trong đầu Harumi bật lên hình ảnh khuôn mặt ngạo mạn phất phơ của "anh chàng may mắn", âm thầm buồn nôn giật khoé môi.
"V-Vâng, anh ấy cũng muốn đến thăm cha mẹ từ lâu rồi."
Nói là làm, ngay hôm sau Shenri đã đứng trước cổng biệt thự Izayoi.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng được là phẳng phiu không quá khác biệt ngày thường, thêm cà vạt lỏng lẻo giữa áo tạo ra sự đứng đắn nửa vời.
Người này không hề nghĩ đến chuyện biến thành phiên bản hoàn mỹ để lấy lòng ai, hắn vẫn là chính mình một cách chân thật nhất.
Harumi mở cửa dẫn hắn vào phòng khách, ngẫm nghĩ về kịch bản đã lên từ trước của bọn họ, cố gắng hoàn thành vở kịch lần đầu dẫn bạn trai về nhà ra mắt này.
Trước giờ cô chưa từng hẹn hò với ai, cả nhà đều rất rõ.
"Cha, anh ấy đến rồi.
Đây là người mà con hay nhắc.
Shenri, đây là cha em."
Shenri lễ phép gật đầu chào người đàn ông có khuôn mặt từ tốn ngồi trên sofa, người bình thường có thể khó nhận ra đây là một doanh nhân chinh chiến nơi thương trường.
"Cháu ngồi đi, mẹ đang ở trong bếp, lát nữa cùng ở lại ăn tối đi."
Harumi hơi bất an nhìn hai người đàn ông, sợ rằng không khí sẽ trở nên khó xử gượng gạo, nhưng lo lắng của cô bị đánh bay chỉ ngay sau đó.
"Cháu có mang một ít trà, là loại nhà cháu hay dùng, hy vọng bác thích."
Ông Izayoi tinh tế nhận ra nhãn hiệu là loại trà Whittard Earl Grey nổi tiếng của Anh Quốc.
Ông cũng không khách sáo nhận lấy, đặc biệt khen ngợi gu dùng trà của hắn.
Chủ đề này vừa mở ra hai người đã bác một câu cháu một câu trò chuyện rất thân thiết, như anh em hội trung niên lão gia gặp mặt vậy.
Haurmi ngạc nhiên, cô không nghĩ mọi chuyện sẽ trơ tru thế này, có hơi yên tâm hơn một chút mà vào bếp phụ bà Izayoi và Hirumi một tay.
Bà Izayoi rất thích nấu ăn, nên dù bận nhiều việc và nhà cũng có người làm nhưng thỉnh thoảng bà vẫn muốn tự tay vào bếp nấu vài món cho gia đình.
Hôm nay có khách quý đến nhà, bà càng quyết tâm vào bếp.
"Xong hết rồi, mang ra giúp mẹ đĩa rau thôi."
Vừa bê đĩa rau lên, cô nhận ra Hirumi cứ nhìn mình chằm chằm như có rất nhiều chuyện muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dứt khoát mặc kệ chị gái khó tính của mình, giả vờ ngây ngô tiếp tục kế hoạch của bọn họ.
Bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường, có thể nhìn thấy sự chăm chút của người chuẩn bị.
Shenri lịch sự mời cả nhà dùng cơm, rất ra dáng thiếu gia lớn lên trong khuôn khổ khiến người khác yên tâm tin tưởng, hoàn toàn không nhìn ra chút gì công tử ăn chơi trên người hắn.
Mặc dù không nhìn hắn trực tiếp nhưng tất nhiên người làm cha mẹ sẽ luôn âm thầm đánh giá