Những ngày sau đó, hết thảy mọi thứ quay về quỹ đạo như trước.
Ngoại trừ việc mỗi ngày Harumi đều nhận được một hai tin nhắn từ người nọ, mỗi tin chỉ đôi ba chữ, toàn bộ đều trống không và khó hiểu như thế.
Làm gì? Đang ở đâu? Về chưa?
Ban đầu cô còn tưởng là hắn gửi nhầm, nhưng tần suất đều đặn như vậy thì không thể nhầm được.
Cô cũng không định trả lời hắn, coi như không nhìn thấy mà vứt ra sau đầu.
Chắc là thiếu gia quanh quẩn trong dinh thự dưỡng thương, không có việc gì làm nên tìm trò tiêu khiển mà thôi.
Cô nhìn đồng hồ, tạm khép lại bản thảo cầm lên túi xách ra ngoài ăn trưa với Lizza.
Ai ngờ vừa bước xuống sảnh lớn đã bị lễ tân kéo lại.
"Harumi, có người gửi hoa cho em này."
"Em?" - Harumi ngơ ngác nhìn cô nàng lễ tân quen mặt ôm bó hoa đến nhét vào lòng mình.
Là một bó hướng dương nở rộ, rực rỡ như ánh mặt trời.
"Ai gửi vậy chị?"
"Không biết, chỉ để tên người nhận là tiểu thư Harumi Izayoi thôi." - Cô nàng lễ tân nháy mắt với cô, "Ây da, tiểu thư nhà mình được nhiều người mến mộ là chuyện bình thường mà."
Cô lễ tân khác nhanh nhẹn phụ hoạ theo: "Chắc Harumi mới đến công ty không lâu nên người ta không biết em đã kết hôn, bắt đầu từng bước chinh phục đấy~"
Từng bước chinh phục?
Đỉnh đầu Harumi hiện ra loạt dấu chấm hỏi, việc nhận được hoa không quá mới lạ với cô, nhưng bất lình thình còn bí ẩn gửi đến tận Izayoi thế này thì đây là lần đầu tiên.
Akio nghĩ cô đã kết hôn, không có lí do gì để cậu làm như thế.
Những đối tượng tán tỉnh trên giảng đường cũng sớm bị cô thẳng thừng từ chối, không có bất kì dây dưa mập mờ nào.
Hay là Elyan đặt hoa cho cô?
Thấy biểu cảm ngây người của Harumi, các cô lễ tân thoáng cái ngưng đùa, bắt đầu nghiêm túc tập trung vào công việc của mình.
Dù gì đây cũng là thiên kim tiểu thư không dễ đắc tội chút nào.
"Harumi, nếu em không thích thì lần sau bọn chị sẽ từ chối nhận, dù sao chuyện này để thiếu gia nhà Williams biết cũng không hay lắm..."
Harumi nghe câu này mà suýt bật cười, đến tận giờ phút này vẫn còn rất nhiều người tin vào cuộc hôn nhân nguỵ tạo ấy.
Tên đó biết thì sao chứ? Sao cô phải quan tâm chuyện này?
"Dạ không cần đâu, cảm ơn chị."
Cô xua tay với lễ tân rồi ôm bó ra khỏi Izayoi, suy nghĩ đến đau cả đầu, đến khi gặp Lizza vẫn chưa thể nghĩ ra được là ai.
"Ồ, vừa về mấy ngày đã nhận được hoa rồi à?" - Lizza nhướn mi nhìn bó hướng dương vàng rực trên bàn, "Anh chàng nào tinh tế thế? Biết cậu không thích hoa hồng mà tặng hướng dương nữa cơ?"
Harumi khoác tay với cô: "Nói sau đi, tớ còn chưa điều tra được là ai.
Có việc này quan trọng hơn cần kể cậu nghe này."
"Được rồi, sẵn sàng lắng nghe câu chuyện tiểu thư Izayoi và một tháng ở London rồi đây~"
Mười phút sau, Lizza đã không còn giữ vững dáng vẻ hứng thú cười cợt như trước nữa.
Cô suýt nữa thì gào lên giữa quán ăn, mặc cho ánh nhìn đầy ái ngại của những người xung quanh đang bắn về phía mình.
"Haruru, cậu lặp lại lần nữa xem, nhiều thông tin quá, bà đây không kịp tiêu hoá hết."
"Cái gì mà thuốc mê? Cái gì mà súng ống đạn dược rồi lại dính líu đến nhà Williams chứ? Cậu sang London làm dự án hay đi đánh trận vậy?"
Sớm đoán được phản ứng quá đà này, Harumi rất bình tĩnh thưởng thức ly cà phê của cô.
"Thì là vậy đó, dù muốn dù không cục diện rắc rối đó đã xảy ra rồi."
"Vậy cậu nói xem hai người khi nào mới kí giấy ly hôn hả? Hay cứ day dưa mập mờ như vậy hoài, Harumi, cậu chưa từng quên được hắn đúng không?"
Lizza không kìm được mà nổi cơn tam bành, mặc kệ mình có thô lỗ mất hình tượng đi nữa.
Cô không bao giờ quên được người bên cạnh đây đã đau khổ đến mức tuyệt vọng như thế nào suốt thời gian qua.
Hiểu lầm cái đ*ch gì chứ? Mười tên thiếu gia đi nữa có bù lại nổi cho người chị em này của cô không?
"Trên đời này không thiếu người tốt đâu, chỉ sợ còn đang xếp hàng để tranh giành cậu đấy, việc gì phải cố chấp đâm đầu vào một tên khiến cậu đau khổ mãi thế? Thậm chí một câu xin lỗi cũng không có?"
Harumi thở dài: "Tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng tớ cần thời gian để bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện, còn phải đối mặt với cha mẹ nữa."
Cô vỗ vai Lizza, trấn an cực kì uy tín.
"Yên tâm, tớ không định nuôi hi vọng gì ở mối quan hệ này nữa đâu, rồi tớ sẽ quên được hắn.
Nhưng thời gian tới chắc phải ờ nhờ chỗ cậu..."
"Không được." - Lizza đột nhiên cắt ngang lời cô.
"A, nếu cậu thấy phiền thì..."
"Không phải ý đó!"
Lizza chột dạ, khí thế hừng hực vừa nãy bay mất sạch.
Cô đảo mắt một vòng, cân nhắc lại tình cảnh của mình thì cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu.
Cô buông tiếng thở dài còn não nề hơn cả Harumi.
"Hiện tại thì không thể đến nhà tớ được, bởi vì..."
Harumi tròn mắt: "Lizza, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
- -----------------------
Jin đẩy cửa thư phòng, câu đầu tiên sau khoảng thời gian xa cách đã cực kì thiếu đòn.
"Ồ đây rồi, rốt cuộc thì quý ông Anh Quốc cũng trở về, còn mang theo vết sẹo làm kỉ niệm nữa, thật đáng ngưỡng mộ."
Shenri quá quen với bộ dạng khó coi này, mi mắt cũng không thèm nhấc, chỉ tay ra cửa.
"Nếu đến đây để tôi mua vui cho cậu thì mau biến đi."
"Ây, sao cậu nóng nảy thế? Tôi là nghĩ cho cậu ở nhà một mình cô đơn lạnh lẽo không có ai chăm sóc, nên đặc biệt đến rủ cậu tụ tập một chút thôi mà."
Jin lười biếng kéo dài giọng, cặp mắt cong dài quét lên bả vai người đối diện một cái.
"Chỉ là với vết thương kia, cậu đi được chứ?"
"Đi đâu?"
"Tối nay sinh nhật Tonic, bọn nó bảo lâu rồi không đông đủ anh em."
Tonic là ông chủ quán bar nơi bọn họ thường họp mặt, vì đam mê các loại cocktail và mở quán rượu nên người thân quen đều gọi anh ta bằng cái tên quái dị này.
Shenri không lên tiếng, hắn cũng không định ru rú ở nhà mãi nữa.
Chỉ cần im lặng Jin liền hiểu ý hắn, nhanh nhẹn nhắn vài tin vào nhóm chat rồi nhếch môi đầy vô sỉ.
"Thiếu phu nhân nhà cậu không có đây nên không cần diễn kịch đâu, trông cậu khoẻ khoắn như vậy mà, đừng nói vài ly, chấp bọn nó vài chai vẫn được đấy."
"Chi bằng để tôi bắn cậu một phát thử xem?" - Shenri cười lạnh.
Jin ôm tim, lại lăn thêm mấy vòng trên sofa làm điệu bộ tủi thân.
"Thôi đừng, tôi đã vô gia cư rồi còn trọng thương thì khổ lắm."
"Vô gia cư?" - Shenri bắt ngay trọng điểm, hình như hắn đã bỏ lỡ chuyện gì thì phải.
"Cũng một thời gian rồi tôi không trở về căn nhà đó nữa."
Dù Jin không nói tiếp, nhưng Shenri chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán được phân nửa.
Hắn nhếch môi, hiếm khi có dịp châm chọc lại tên khốn nạn này.
"Tôi nhớ là ông ấy không cho cậu thuê nhà bên ngoài.
Jin công tử, cô gái đó thật kém may mắn khi phải đi chứa chấp một người như cậu."
Jin: "..."
Bỏ xong một mồi lửa, hắn thong thả đứng dậy, nhấc điện thoại gọi cho tài xế riêng của nhà Williams đến đón hai người.
- -----------------------
"Thiếu gia Williams, còn tưởng là lấy vợ xong sẽ không còn gặp lại cậu nữa."
Shenri đi đến đập tay cùng Tonic, thuận tiện nhấc luôn ly rượu trên quầy.
"Đã lâu không gặp."
Thấy tâm trạng hắn không tệ, mọi người cũng trở nên náo nhiệt rôm rả hơn.
Tonic tuyên bố sẽ khao rượu hết đêm nay, chủ quán đã lên tiếng nên mọi người được dịp cao hứng, đồng loạt cùng nâng ly.
"Nào, chúc mừng sinh nhật chủ quán."
Ai đó trong nhóm cợt nhã bổ sung: "À sẵn tiện mừng Shenri được vợ thả về với anh em."
Jin nghe câu này mà giật giật khoé môi, liếc qua khuôn mặt vô cảm của Shenri, miễn cưỡng nhịn cười cụng ly cùng bọn họ.
Kim Anne như thường lệ ngồi bên góc bàn trò chuyện cùng hội chị em, vừa nhìn thấy thân ảnh cao gầy quen thuộc xuất hiện, ánh mắt đã lập tức dán lên người hắn.
Không riêng gì cô, căn bản là khi người này vừa bước vào, ai ai cũng phải ngước lên nhìn hắn một cái.
"Nghe bảo cậu vừa từ London về?" - Anne cầm ly đến bên bàn, cô dặn lòng phải tỏ ra tự nhiên như một người bạn hỏi thăm nhau mà thôi.
"Ừ, có một chút việc."
Shenri lơ đễnh đáp, hắn không tiện vận động nên chỉ định ngồi yên một chỗ uống rượu, mặc kệ bọn họ bắt đầu mấy trò thách đấu nhàm chán kia.
Dù lâu ngày mới gặp lại, người này vẫn lạnh lùng như cũ, Anne nhất thời không biết phải nói tiếp cái gì.
Mắt cô vẫn không thể dứt khỏi hắn, ngay cả động tác lười biếng xoay ly rượu trên tay cũng quyến rũ như vậy...
Sao người đàn ông này lại thuộc về một người khác mà không phải cô chứ?
Rồi đột nhiên khoé mắt Anne loé lên, cô ngờ ngợi điều gì, không nhịn được nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn.
Không có nhẫn cưới?
Do hôm nay hắn quên đeo hay là...
"Shenri, dạo này vẫn ổn chứ?"
Lúc này Shenri mới nhấc mi một cái, hờ hững nhìn qua góc bàn.
"Cậu muốn nói gì?"
Ngữ khí mất kiên nhẫn cùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua khiến Anne hơi nao núng, nhưng cũng rất nhanh trí nghĩ ra một cách thăm dò.
"À, ý tớ là sao không dẫn vợ cậu đến chơi cùng mọi người?"
Shenri dời mắt lên màn hình điện thoại, thản nhiên phun ra một câu.
"Cô ấy không thích nơi ồn ào."
"..."
Kim Anne đơ ra một lúc, còn chưa kịp tính toán xong, người trước mặt vốn đang nhìn vào điện thoại đột nhiên cong