Mặc dù đã trăm nghìn lần tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải nhân cơ hội này đối mặt một lần với người trong lòng nhưng Kim Anne vẫn không trụ nổi.
Vừa đến bãi xe, cửa còn chưa kịp mở cô đã lảo đảo gục lên vai hắn rồi từ từ từ thiếp đi.
Shenri nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc xông lên mũi, nếu như bình thường có lẽ hắn đã trực tiếp tránh xa mặc kệ người này là ai, nhưng lúc này lại nhất thời ngây ra một chút.
Đúng lúc Jin chạy tới, chẳng hề suy nghĩ, hắn đẩy Anne sang cho Jin.
"Cậu trông chừng cô ấy, tôi lái xe."
Jin đảo mắt nhìn trời mở cửa ghế sau, để Anne nằm xuống cởi áo khoác phủ lên người cô rồi quay lên ghế phụ, lúc này mới cau có nhìn hắn.
"Cậu bị sao vậy hả? Sao đột nhiên lại đồng ý?"
Shenri khởi động xe, mở cửa kính để bay bớt mùi rượu làm hắn khó chịu, chiếc Maserati từ từ lăn bánh hoà vào dòng xe tấp nập buổi đêm.
Một lúc sau hắn mới nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi nói là đã có bạn gái, sẽ dẫn về ra mắt."
Jin: "..."
Mặc dù là một câu không đầu không đuôi, nghe qua chẳng liên quan gì nhưng bộ não thiên tài của Jin tức thì nhảy số hiểu ra ngay tên này đang toan tính chuyện kinh khủng gì.
"Cậu bị điên à?" - Jin hạ thấp giọng, sợ Anne nghe thấy, lại hiếm khi nghiêm túc.
"Cậu biết Anne thật lòng mà, cho dù có tác dụng nhất thời đi, nhưng sau đó thì sao? Cậu định chịu trách nhiệm mọi thứ như thế nào khi lợi dụng cô ấy? Shenri mà tôi biết đâu phải là một thằng khốn như vậy!"
Shenri không nói gì, đuôi mày càng nhíu chặt nhìn xa xăm vào dòng xe phía trước, quả thật trong một thoáng hắn đã có suy nghĩ như thế.
Chỉ cần đạt được mục đích của mình, hắn hoàn toàn có khả năng biến thành một thằng khốn chẳng hề kiêng dè bất kì ai.
Jin đỡ trán thở dài, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Anne đang ngủ say, thầm nghĩ dù gì bọn họ cũng quen biết nhau đã vài năm, sao có thể làm ra loại chuyện này, không khỏi lầm bầm bâng quơ.
"Đừng có ngu ngốc như vậy, còn rất nhiều cách mà chẳng làm tổn thương ai cả, chẳng hạn tìm ai đó tự nguyện diễn kịch với cậu..." - Cặp mắt hoa đào của Jin lướt qua hình ảnh biển quảng cáo trên một toà trung tâm thương mại, là bộ sưu tập vừa ra mắt của Izayoi.
Hắn dừng lại, như sựt tỉnh ra khỏi cơn mơ, quay sang nhìn Shenri.
"Khoan đã, tôi có một cách, chỉ là không biết cậu có chấp nhận không?"
"Cách gì?"
- ----------------------------------------
Vài ngày sau, chuyện bá tước và vợ chồng Williams sắp về đã được thông báo cho toà bộ người trong dinh thự, mọi người vừa háo hức lại vừa lo lắng.
Nhà Williams toàn những nhân vật khó tính và cầu toàn, nhưng cũng đã lâu rồi nơi này cứ cô quạnh và lạnh lẽo khó tả, thiếu gia thì hàng ngày cứ không thấy mặt mũi đâu.
Cũng đã đến lúc dinh thự nên đón chủ nhân về để có một chút gì đó gọi là hơi ấm gia đình hơn rồi.
Harumi nhìn vào điện thoại, cười ngây ngốc vì số tiền lương mình vừa nhận được.
Cô thoăn thoắt chuyển gần như toàn bộ số tiền đến tài khoản của Hirumi, rồi vui vẻ ôm hai chai rượu vang xuống hầm.
Mãi miên man suy nghĩ những dự định cũng như kế hoạch sắp tới, Harumi không ý thức được rằng nơi mình vừa mở cửa bước vào không phải là hầm rượu bên trái mà là căn phòng bên phải cầu thang - nơi có kiến trúc tương tự hầm rượu.
Cô nghi hoặc nhìn bốn phía, hầm rượu nhưng lại không có kệ gỗ nào, một phần do thiếu ánh sáng, một phần do không gian khá hẹp khiến cô cảm thấy mờ mịt.
Harumi vốn là người cứng đầu lại có chút liều lĩnh, cô men theo vách tường chậm rãi đi xuống thử tìm công tắc mở đèn.
Trong ánh sáng lờ mờ của tầng hầm, Harumi dần thấy rõ được cấu trúc nội thất.
Một chiếc lò sưởi kiểu cổ bên góc phải hiện ra khiến cô chú ý, bước gần lại hơn thì phát hiện thêm trên tường treo những vật dụng có hình thù kỳ quái, cùng một dãy tủ chạy dọc xung quanh căn hầm.
Tuyệt nhiên chẳng thấy chai rượu nào cả.
Harumi ngước mắt nhìn phía trên lò sưởi, nơi treo một lá cờ hình hai thanh kiếm Rapier (*) chéo vào nhau cùng vài chiếc mũ kì lạ, ngay bên cạnh là một bức tranh được lồng khung kính.
Khi nhìn kỹ lại, cô phát hiện đó là một cái sơ đồ, bên trên có vài dòng chữ.
Chính là gia phả của dòng họ Williams.
Những cái tên được chia nhánh, trải dài từ tên xuống dưới.
Cô rất nhanh nhìn thấy Shenri Williams ở dưới cùng, dễ dàng nhận ra cả ngài bá tước và cha hắn đều kết hôn với phụ nữ Nhật Bản.
Xem ra Shenri quả thực có 25% dòng máu Anh Quốc trong người.
Cố gắng căng mắt nhìn sang nhánh bên cạnh, bản tính tò mò thôi thúc Harumi đọc thêm, quên mất mình đang ở đâu.
Bất thình lình sau lưng vang lên tiếng bước chân rất khẽ cùng giọng nói trầm thấp.
"Cô làm gì ở đây?"
Harumi cả kinh suýt thì hét lên, theo bản năng giơ tay che miệng mà quên mất tay mình đang ôm rượu vang.
Cô trừng mắt nhìn chai rượu rời khỏi vòng tay, rơi tự do xuống đất.
Nhưng chẳng có tiếng đổ vỡ nào vang lên, vì trong khoảnh khắc có một bàn tay đưa ra đón lấy chai rượu, tay còn lại kéo cô sát vào vừa vặn bịt kín cái miệng chưa kịp hét lên của cô.
"Suỵt! Cô hét cái gì?"
"S-Shenri?!"
Hắn buông cô ra, đặt chai rượu ngay ngắn lên lò sưởi, đưa tay bật công tắc đèn.
Ánh sáng ùa vào căn hầm, nhưng là loại đèn ánh vàng cũng chẳng rõ ràng được bao nhiêu.
Shenri tựa lưng vào lò sưởi, khoanh tay nhìn thẳng vào cô.
"Muốn bị đuổi việc?"
Harumi ngơ ngác "Đuổi việc gì cơ?"
"Chẳng kẽ cô chưa nghe cảnh báo của bà Suto về "tầng hầm bên phải"?"
Lúc này Harumi mới bàng hoàng nhận ra mình đi nhầm phòng, và hậu quả của chuyện này là kinh khủng như thế nào thì ai trong dinh thự cũng biết, cô bắt đầu rối rít giải thích.
"K-Không, tôi không cố ý vào đây, thiếu gia, tôi đi nhầm thật đó."
Nhìn bộ dạng bối rối của cô, hắn cũng không định truy cứu thêm nữa, mắt liếc nhìn sơ đồ phả hệ trên tường, Shenri thở dài không dễ nhận thấy.
"Vào thư phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Harumi: "..."
Không phải là chính thức đuổi việc chứ?
- ----------------
Harumi vào thư phòng trước ánh mắt tò mò của rất nhiều người.
Shenri đứng ngang cửa, chặn hết mọi ánh nhìn, bỏ lại một câu "Tôi không gọi thì không ai được vào" rồi kéo sầm cửa, doạ mọi người sợ hết hồn.
Không biết cô nhóc kia đã chọc gì đến thiếu gia rồi?
Hắn ung dung đi đến sau bàn, mở ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu gì đó quăng đến trước mặt cô, thái độ hờ hững như trả nợ đời.
Harumi ngơ ngác nhìn xấp tài liệu, chưa hiểu gì và cũng không dám đến gần, đầu cô bật ra một hàng dấu chấm hỏi.
Trái ngược với cô, ai đó có vẻ như đã cân nhắc rất kỹ, hắn thảnh thơi khoanh tay trước ngực.
"Cô đang cần tiền đúng không? Phải là rất nhiều tiền mới đúng?"
Harumi vô thức gật đầu, xong nhận ra mình