Thỏ con đã bị tiếng chửi vang vọng của cô ta dạo sợ nên đã bật chế độ gian xảo triệu hồi tiểu ác ma.
Nguyệt Nguyệt bỗng dưng không còn sợ sệt nữa nhanh chóng tiền tới đẩy xích đu.
Tiểu ác ma đã nổi dậy thì làm gì có khái niệm nhận nhịn xích đu được cô đẩy càng ngày càng nhanh lực cũng rất lớn nên cũng bay rất cao.
Ầm!
Vị đại tiểu thư nào đó mới vừa tỏ ra sang trọng quý tộc vì bị chóng mặt nên tuột tay khỏi xích đu
và một cú hạ cánh bằng mặt trên bụi việt quất cách đó không xa.
Bụi cây việt quất khá lớn cành nhỏ lại dẻo dai nên cô ta chỉ bị trầy xước một chút xíu ngoài da.
Ấy vậy mà bộ dạng của cô ta lúc này vô cùng chật vật bởi vì quả việt quất vô cùng mọng nước nên sau khi cái thây của ai kia ngã xuống đã đè nát vô số quả mọng nên thịt quả và nước dính lên trên quần áo và tóc tạo ra một tổ hợp quá ư là tuyệt vời.
Cô ả chật vật lấm lem bụi bặm bò ra khỏi bụi cây việt quất muốn tìm Nguyệt Nguyệt để hỏi tội nhưng cô sớm đã lượn mất tăm lúc nào rồi không hay.
Khiến cho cô ta tức giận tới mức nghiến răng ken két.
Nguyệt Nguyệt cắm đầu cắm cổ nhanh chóng chạy khỏi vườn hoa cô vừa đi vừa ngảnh lại xác nhận xem cái cô gái kì lạ tranh xích đu với mình có đuổi theo hay không.
Nhưng mà vừa thoát khỏi móng vuốt của vị tiểu thư đánh đá ngáo quyền lực thì cô lại trực tiếp đụng phải bà chằng lửa Long phu nhân đang ung dung đi dạo.
Oan gia thì lúc nào cũng ngõ hẹp vui quá hóa buồn là khi Nguyệt Nguyệt tưởng mình đã thoát được một kiếp nhưng chưa kịp vui quá mấy phút thì đã lại đụng phải một rắc rối lớn hơn.
Cô và Long phu nhân va phải nhau nên cả hai đều ngã lăn quay ra đất, nhưng với cơ thể của trẻ khỏe thì Nguyệt Nguyệt đã nhanh chóng đứng dậy.
Tuy là thỏ con Nguyệt Nguyệt có chút ngốc nghếch nhưng lại là một đứa bé ngoan biết phân biệt rõ ràng phải trái đúng sai.
Biết mình đâm vào Long phu nhân nên nhanh chóng đỡ người ta dậy rồi xin lỗi rối rít.
Chỉ là thỏ con đơn thuần nghĩ sao nói vậy nên nhờ đó chọc Long phu nhân tức không hề nhẹ.
"Bà bà à cho Nguyệt Nguyệt xin lỗi! Thật sự là phía đằng kia có người xấu nên Nguyệt Nguyệt mới chạy nhanh như vậy và không cẩn thận va phải bà.
Bà tha lỗi cho Nguyệt Nguyệt nha!"
Tai của Long phu nhân dường như ù đi không còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, bà ta mới ngoài năm mươi nhưng lại bị người ta gọi là bà bà.
Đối với phụ nữ sợ nhất là bị chê già.
Vì để chứng thực lời đồn đại của thiên hạ rằng tính cách là di truyền nên bà ta cũng nhanh chóng cất cái giọng chua lè chua lét của mình lấy hơi lên giọng đứng chống tay mắng Nguyệt Nguyệt.
"Mắt mũi cô để dưới mông hay sao mà không nhìn thấy đường hả? Quản cô cái rắm, cái bộ xương này bị cô đụng muốn vỡ luôn rồi.
Mày nghĩ xin lỗi là xong chuyện hả con kia?"
Vừa dứt lời bà ta liền xông thẳng tới phía của Nguyệt Nguyệt với ý đồ hành hung cô nhưng với cái bộ xương già chậm chạp kia thì làm sao đánh trúng thỏ con linh hoạt.
Long phu nhân do lấy đà xa nhưng vồ hụt nên theo quán tính lao cả một đoạn đường dài sau đó đâm sầm vào người cô cháu gái yêu dấu của mình.
Hai người phụ nữ vốn dĩ ăn mặc đẹp đẽ quý phái cuối cùng lại trở nên nhem nhuốc dơ dáy nên liền liên thủ trả thù.
Thế là hàng lang lúc này chính thức trở thành hiện trường ẩu đả, tuy Nguyệt Nguyệt rất linh hoạt nhưng làm sao có thể cùng lúc đối phó với hai người được.
Long phu nhân cùng cô cháu gái dường như dùng chung một hệ điều hành nên vừa lao tới phía Nguyệt Nguyệt vừa đánh vừa chửi.
"Tao phải đánh chết mày đồ con đĩ nhỏ