Vừa thấy Long Mặc Uyên tới Phượng Thanh Trâm liền như vớt được phao cứu sinh liền khóc lóc thảm thương nhìn về phía anh một cách thâm tình và nhu nhược nói mấy lời vô nghĩa.
"Anh Mặc Uyên mau cứu em với! Em sợ lắm mau cứu em đi anh!"
Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh tròn mắt nhìn thán phục âm thầm thán phục.
Bởi trong mắt cô lúc này Phượng Thanh Trâm diễn xuất còn chuyên nghiệp hơn cả mấy siêu sao hạng A của giới giải trí luôn.
Long Mặc Uyên thấy quần áo của Phượng Thanh Trâm lấm lem bụi bẩn hơn nữa khuôn mặt sưng tấy do bị đánh.
Anh lại nhìn về phía Nguyệt Nguyệt thấy cô tuy bị trói nhưng không hề bị làm sao nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Long Mặc Uyên nắm trên tay quyền quyết định liền không hề do dự chọn cứu Nguyệt Nguyệt trong lòng anh cô chính là cả thế giới là cả sinh mạng.
"Tôi chọn cứu Nguyệt Nguyệt, cứu cô gái đứng bên trái!"
Phượng Thanh Trâm nghe anh tuyệt tình nói vậy liền cũng không nhân nhượng nữa.
Nếu người đã tuyệt tình thì đừng trách cô ta bất bất nghĩ.
"Anh Mặc Uyên tại sao anh có thể tuyệt tình với em như vậy cơ chứ? Các người thấy chưa Long Mặc Uyên hắn ta chọn cứu con ngốc kia tất nhiên trong lòng hắn con ả kia mới là quan trọng.
Vậy mấy người bắt tôi cũng chẳng có ích gì đâu, hãy thả tôi ra đi! Nếu hắn không nghe theo liền kéo theo ả ngốc này chết chung làm đệm lưng thì tốt biết mấy!"
Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng nhờ hoạn nạn mà Long Mặc Uyên nhận ra được bộ mắt và cái bản chất còn độc hơn rắn rết của ả.
Đám cướp nghe vậy tất nhiên là cũng biết nên làm gì liền bố thí chút lòng tốt thả ả ta ra.
Thế là ả ta nhanh chóng thoát ra không hề ngoảnh đầu mà chạy ra ngoài không chút lưu luyến.
Mà bên ngoài biệt thự lúc này lúc lượng cảnh sát cũng đã tới.
Bởi vì trước khi xuất phát Long Mặc Uyên trước khi rời đi đã căn dặn thư kí rằng sau khi mình rời đi một tiếng hãy gọi cho cảnh sát báo án và gửi kèm thêm định vị di động của bản thân.
Phượng Thanh Trâm chính là loại người không có được sẽ đạp đổ nên mới vừa ra ngoài thấy cảnh sát đã chuẩn bị xông vào trong cứu người liền thâm độc kinh hô lên báo tin cho bọn bắt cóc bên trong.
"Cảnh sát, cảnh sát tới rồi!"
Một vị cảnh sát thấy vậy tưởng rằng cô ta chính là cùng một giuộc với tên bắt cóc liền tiến tới khống chế và thô bạo đeo lên tay Phượng Thanh Trâm ả ta một cái lắc tay hình số tám siêu thời thượng rồi dẫn đi.
Đám cướp ở bên trong vừa nghe thấy cảnh sát liền tức giận văng tục.
Sau đó bắn mấy phát súng về phía Long Mặc Uyên khiến cho anh bị thương nặng ngã khụy xuống.
Cảnh sát nghe súng cũng nhanh chóng ập vào nhưng trong tay đám bắt cóc còn có con tin là Nguyệt Nguyệt nên bọn họ không dám manh động.
Mà đám bắt cóc bị dồn vào đường cùng liền quyết định cùng con tin đồng quy vu tận.
Mấy tên đó bắn vỡ thùng xăng đã chuẩn bị từ trước sau đó ngay giây phút cuối cùng khi cảnh sát nổ súng ngăn cản thì đã thành công châm lửa phóng hỏa.
Lửa vừa bén trong giây lát liền bùng lớn và ngày càng lan rộng cảnh sát đành phải đưa theo Long Mặc Uyên đang bị thương nặng tạm thời rút lui ra ngoài.
Khiến cho Long Mặc Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu chìm vào trong biển lửa lớn sau đó do mất máu quá nhiều cộng với kích động nên anh đã ngất lịm đi.
Trong biệt thư bỏ hoang nhún lại chứa rất nhiều thùng dầu khi lửa lan ra đã nhanh chóng khiến những thùng dầu kia phát nổ ngay lập tức.
Khung cảnh sau đó muỗm lên một màu tang thương tuyệt vọng.
Ai ai cũng rằng Nguyệt Nguyệt đã chôn thân trong biển lửa và ngay cả cảnh sát cũng nói vậy, duy chỉ có mỗi mình Long Mặc Uyên luôn lừa mình dối người không chịu tin cô đã chết.
Thật ra linh cảm của anh rất đúng vì ngay giây phút trước khi biệt thự phát nổ thì Bắc Minh Thiên dẫn theo thuộc hạ từ hường cửa sau biệt thự tiến vào và cứu thoát Nguyệt Nguyệt.
Nhưng tình hình lúc đó của Nguyệt Nguyệt không mấy khả quan.
Toàn thân cô bị bỏng nặng và sớm đã rơi