Thấy chiếc xe huyênh hoang rời đi Tử Du cố hết sức lấy điện thoại ra bấm gọi cho Long Mặc Uyên cầu cứu.
Cuộc điện thoại bị cúp ngang mang theo tất cả hi vọng của Tử Du, cô tuyệt vọng ngất lịm trong vũng máu.
May mắn là ngay sau đó có một người qua đường phát hiện ra Tử Du và kịp thời đưa cô đi cấp cứu.
Long Mặc Uyên sau khi đem Lăng Hạ Nhi bị bỏng tới bệnh viện chữa trị thì mới nhớ tới Tử Du.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tử Du thì đầu bên kia truyền đến một giọng nam, không đợi bên kia nói thêm bất cứ một câu nào anh đã tức giận ngắt ngang cuộc gọi.
Vì ghen tuông nên Long Mặc Uyên mấy ngày liền không thèm về nhà cũng không có liên lạc với Tử Du.
Cộng với Lăng Hạ Nhi nhõng nhẽo bám lấy anh không buông, còn nằng nặc đòi anh ở lại cùng cô ta.
Lúc anh về nhà đã là một tuần sau khi nghe quản gia báo rằng thiếu phu nhân từ hôm đó ra ngoài thì không thấy trở về nên mới tức giận gọi điện thoại cho Tử Du.
Điện thoại vừa được nối máy Long Mặc Uyên không hề chờ người ở đầu dây bên kia đã nói một đống lời khó nghe.
"Tử Du cô nên nhớ hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng đừng có mà hở một tí lại đi tìm trai trẻ chơi bời! Cô tốt hơn hết mau trở về không thì tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt đấy!
Ở đầu dây bên kia là do một y tá bắt máy bởi vì Tử Du từ lúc được đưa vào vẫn luôn hôn mê không tỉnh phí tuy đã được người qua đường tốt bụng thanh toán, nhưng vì điện thoại có mật khẩu nên bệnh viện vẫn không có cách nào liên hệ với người thân của bệnh nhân cả.
Ý tá sau khi trầm ngâm một lúc lâu liền đáp lời.
"Xin lỗi, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại này hiện đang hôn mê ở bệnh viên Thiên Kinh mong người nhà bớt chút thời gian tới xác thực danh tính của bệnh nhân!
Sau khi điện thoại vang lên những âm thanh tút báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt, Long Mặc Uyên thẩn thờ sau đó nắm chặt điện thoại đi tới bệnh viện Thiên Kinh.
Nhưng không phải là lo lắng cho Tử Du mà đang nghĩ rằng cô dàn cảnh lừa gạt mình cho qua chuyện nên mang theo tâm trạng bán tính bán nghi tới bệnh viện Thiên Kinh với ý định sẽ vạch trần màn kịch.
Sự nghi hoặc của Long Mặc Uyên phút chốc biến thành tuyệt vọng khi nhìn thấy Tử Du đang nằm trên giường bệnh băng bó kín người và còn đang thở oxi trong phòng bệnh.
Cô hiện tại đã tỉnh nhưng tạm thời chưa thể cử động được.
Tử Du nhìn Long Mặc Uyên một cách căm phẫn và uất hận nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má dẫn tới kích động.
Nên những thiết bị y tế trong phòng cũng vang lên nhưng âm thanh cảnh báo vô cùng chói tai.
Thấy Tử Du như vậy cũng làm cho hành động muốn bước tới bên cạnh cô của Long Mặc Uyên phải chùng bước rồi đứng hẳn lại.
Ngay lúc mà anh bối rối không biết làm gì thì bác sĩ và y tá nhanh chóng đi vào đuổi anh ra ngoài và tiêm thuốc an thần cho Tử Du.
Long Mặc Uyên ở ngồi ngoài hành lang thẫn thờ tay run run nhập số gọi cho thám tử đi điều tra mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó với Tử Du.
Sau khi cúp máy cũng là lúc bác sĩ và y tá cũng mở cửa phòng bệnh chuẩn bị rời đi anh vội vàng tới gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình của cô.
"Bác sĩ tình trạng bệnh của cô ấy là như thế nào? Tai nạn có để lại vết thương nào có hệ lụy tới tương lai hay không? Vết thương của cô ấy khoảng bao lâu thì có thể bình phục và xuất viện?"
Bác sĩ thấy Long Mặc Uyên cũng có vẻ thâm tình và săn sóc với cương vị là bạn trai hoặc người chồng mẫu mực nên cũng tốt bụng đáp lại từng câu và an ủi anh.
"Bệnh nhân bị va đập dẫn tới mất máu và gãy xương ở cả hai chân! Thời gian bình phục thì phải tùy cơ địa chúng tôi không dám khẳng định chắc chắn được.
Tốt hơn hết là tránh để bệnh nhân chịu kích động nên mong người nhà lưu ý."
Bác sĩ nói xong cũng gật đầu chào xã giao với Long Mặc Uyên sau đó liền rời đi.
Long Mặc Uyên đứng ngoài phòng bệnh chần chờ rất lâu, nhớ lại tình trạng vừa