Một trận mưa vừa đi qua, không khí có chút lạnh lẽo, bên ngoài sắc trời vẫn còn âm u hẳn là không lâu sau sẽ có thêm một trận mưa nữa.
Tiểu Liên Hoa mới mang mấy chậu hoa bày ra chưa được mấy canh giờ đã phải dọn trở về, tiếp đến nàng ta gọi Trương Thạch đẩy cái giá cao qua để che mưa cho cái xích đu gỗ, chỗ ngồi yêu thích nhất của công chúa, sau đó mới đi vào phòng.
Vào điện Ngọc Hành, Thu Đàm nhìn thấy Tiểu Liên Hoa, vội nói: “Ngươi đi vào bồi công chúa, ta đi xem thuốc của công chúa đã được chưa”.
Tiểu Liên Hoa vào trong tẩm cung của công chúa, xa xa nhìn thấy công chúa ngồi trên cái giường nhỏ, nhìn lư hương khắc hình thú may mắn mạ vàng trên bàn, nhìn đến thất thần.
“Công chúa, người nhìn cái gì vậy? Hương cháy hết rồi ạ?” Tiểu Liên Hoa bước đến gần nhìn, “Còn mà! Không cần thêm hương nữa”.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Liên Hoa”. Hữu Hòa thờ ơ gọi một tiếng.
“Vâng?” Tiểu Liên Hoa bước đến trước mặt nàng, “Công chúa, hai ngày nay tâm trạng người không tốt lắm! Chẳng lẽ người… Hối hận vì đã đồng ý với Hoàng Thượng?”
“Hối hận?” Hữu Hòa lắc đầu, “Không có”.
Mấy ngày nay Tiểu Liên Hoa cứ tò mò trong lòng.
Ngày ấy, công chúa giả bệnh lừa Hoàng Thượng hồi cung, sau đó tỏ thái độ không muốn gả đi với Hoàng Thượng, lúc ấy Tiểu Liên Hoa thấy sắc mặt Hoàng Thượng lập tức thay đổi, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng sắp nổi trận lôi đình nhưng sự tình lại xuất hiện biến chuyển. Lúc ấy vậy mà Hoàng Thượng lại không nổi giận, chỉ yên lặng nhìn công chúa một lúc lâu, cuối cùng phất tay đuổi tất cả cung nữ các nàng ra ngoài, ngay cả Lý quý phi cũng bị Hoàng Thượng đuổi ra. Sau đó, qua hơn nửa canh giờ Hoàng Thượng mới đi ra, lúc ấy thần sắc Hoàng Thượng thoạt nhìn khá là vui vẻ giống như thở dài một hơi nhẹ nhõm, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đợi Hoàng Thượng đi rồi, các nàng mới vào xem công chúa, thấy mắt công chúa hồng hồng, có lẽ lại khóc rồi. Các nàng cho rằng công chúa chắc chắn là bị Hoàng Thượng giáo huấn, muốn đi đến an ủi công chúa thì nghe công chúa nói.
“Ngày mai bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn đi!”
Mấy lời này được thốt ra từ miệng công chúa khiến Tiểu Liên Hoa hết sức khiếp sợ.
Hoàng Thượng tẩy não công chúa rồi à? Làm sao công chúa có thể thay đổi trong nháy mắt được!
Các nàng muốn hỏi công chúa đã xảy ra chuyện gì nhưng công chúa chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói. Kết quả, đã nhiều ngày nay công chúa có vẻ uể oải, ngay cả việc vẽ tranh ngày thường công chúa yêu thích nhất cũng không vực dậy nổi tinh thần người, Tiểu Liên Hoa nhìn thấy như vậy trong lòng gấp đến chết rồi.
Hôm nay bắt được cơ hội này, Tiểu Liên Hoa quyết định phải hỏi một chút.
“Thứ cho nô tỳ lắm miệng, công chúa thật sự muốn gả cho Tiêu tướng quân ạ?” Tiểu Liên Hoa thấp thỏm hỏi, đồng thời cũng cẩn thận chú ý sắc mặt Hữu Hòa công chúa.
Sắc mặt Hữu Hòa không có gì thay đổi, vẫn là vẻ hờ hững nhìn không ra vui buồn nhưng tinh thần có vẻ không bình thường.
Hầu hạ Hữu Hòa công chúa bốn năm, Tiểu Liên Hoa hiểu rõ tính tình của công chúa, tuy rằng thân thể công chúa không tốt, thế nhưng trước giờ tính tình công chúa khá cởi mở, không hề oán giận, mỗi ngày đều nỗ lực sống tốt không lãng phí một ngày nào.
Từ khi có thánh chỉ tứ hôn, cuộc sống của công chúa có sự thay đổi, mới đầu công chúa nôn nóng, khẩn cấp đi tìm Hoàng Thượng để bày tỏ thái độ, kết quả Hoàng Thượng cứ tìm cách tránh mặt mãi, công chúa ngày càng buồn bã. Mấy ngày trước cuối cùng cũng gặp được Hoàng Thượng, công chúa đồng ý gả đi nhưng tâm tình không còn vui vẻ cởi mở giống như ngày trước, càng nhìn càng khiến cho người ta lo lắng mà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Liên Hoa đang thở dài trong lòng lại nghe Hữu Hòa nói: “Ta và hắn, cũng coi như là duyên trời tác hợp”.
Hả? Duyên trời tác hợp?
Tiểu Liên Hoa ngây người ra, xác định bản thân không nghe nhầm, vội nói: “Công chúa không nhớ Tiêu tướng quân thích, thích…”
“Hắn thích nam nhân”. Hữu Hòa giúp nàng ấy nói hoàn chỉnh câu.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Tiểu Liên Hoa thầm nghĩ công chúa đúng là thẳng thắng. Có điều nếu Tiêu tướng quân thích long dương, sao công chúa có thể nói ra lời vừa rồi*?
*Ý muốn nói Tiêu tướng quân thích nam nhân thì sao Hữu Hòa lại chịu gả đi.
“Bây giờ ta không muốn gả đi, rồi sau này cũng không thể không gả chồng, hiện tại gả cho nam nhân không thích nữ nhân cũng có làm sao đâu? Vả lại, bây giờ hắn không muốn cưới vợ, rồi sau này cũng không thể không cưới vợ, giờ hắn cưới một cái ấm sắc thuốc sắp chết cũng đâu có ảnh hưởng gì? Ngươi xem, đây không phải là duyên trời tác hợp sao?”
Tiểu Liên Hoa quả thật bị choáng váng.
Ngẩn ra một lúc lâu, Tiểu Liên Hoa rốt cuộc cũng thông suốt, bỗng nhiên cảm thấy công chúa nói rất có đạo lý. Ôi trời, chậm đã, vì sao công chúa lại nói “Không thể không gả”?
Cuối cùng Tiểu Liên Hoa cũng bắt được trọng điểm.
“Tại sao Hoàng Thượng cứ một hai bắt buộc Công chúa gả đi vậy ạ?” Nàng ta đồng cảm nhìn Hữu Hòa.
“Hoàng huynh không phải bức ta, huynh ấy rất yêu thương ta”. Hữu Hòa đau xót trong lòng. Cảm thấy mình giống như phế vật vậy, cứ làm cho hoàng huynh lo lắng, lúc trước nàng còn hiểu lầm hoàng huynh, Hữu Hòa cảm thấy mình đúng là nghiệp chướng nặng nề.
“Vì sao Hoàng Thượng yêu thương công chúa như thế lại không thể để công chúa ở lại trong cung? Tại sao cứ một hai vội vã gả người đi chứ?” Tiểu Liên Hoa không hiểu.
Hữu Hòa không muốn nói, chỉ mờ mịt nói: “Tuy Hoàng huynh là hoàng đế Đại Thịnh nhưng huynh ấy cũng có chuyện khó xử, cái nào hại ít thì chọn cái đó, hoàng huynh đã vì ta mà cân nhắc quá nhiều rồi, ta làm sao có thể không nhận phần ân tình này? Thôi, gả đi cũng tốt, dù sao thì cũng chỉ có ba năm mà thôi. Hơn nữa, ta còn phải cố gắng quý trọng từng ngày nữa mà”.
Cứ như vậy, Tiểu Liên Hoa nghe xong như rơi vào trong sương mù, nàng ta thuật lại cho Thu Đàm nghe, Thu Đàm cũng không nghe ra trong đó manh mối gì. Song, hai người đều rõ ràng một việc, đó chính là ―― chuyện của công chúa xem như đã định.
Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ trong chớp mắt cách ngày đại hôn của Hữu Hòa công chúa chỉ còn tám ngày.
Mấy ngày nay trong cung rất bận rộn, đương nhiên là do đại hôn của công chúa.
Trường Hưng Đế chỉ có hai nữ nhi, trưởng công chúa Hi Ninh do Huệ thái phi sinh lớn hơn Minh Đức Đế tám tuổi, nhiều năm trước đã đến Nam Việt hòa thân. Do vậy, trong cung chỉ còn lại một vị công chúa
chính là Hữu Hòa công chúa. Hiện tại, vị công chúa được sủng ái nhất này gả đi, hôn lễ không thể đơn giản được, tổ chức long trọng cũng là điều tất nhiên.
So với trong cung bận rộn thì nhà chồng của công chúa ―― Phủ Hộ Quốc tướng quân có vẻ hiu quạnh hơn nhiều. Phụ thân Tiêu Trực, Tiêu Triển tướng quân sinh thời được phong “Hộ Quốc tướng quân”, sau khi hi sinh cho đất nước, Hoàng đế niệm tình Tướng quân trung nghĩa, ban thưởng tấm biển đề “Hộ Quốc tướng quân” treo phía trên phủ đệcho dù con cháu đời sau có thân phận gì. Chẳng qua Tiêu Trực tuân theo nguyện vọng tổ tiên, hiện giờ cũng đã được phong “Đại tướng quân”.
Người ở Tướng quân phủ không nhiều, chủ nhân chỉ có một mình Tiêu Trực, đầy tớ trong phủ cũng không nhiều lắm, mà giờ chủ nhân duy nhất cũng không có ở trong phủ, tuy rằng có quản sự cùng các bà tử chuẩn bị nhưng vẫn rất quạnh quẽ.
Từ khi thánh chỉ tứ hôn được ban hạ, Phò mã Tiêu Trực đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Đối với chuyện này, chúng thần trong Đại Thịnh triều cũng không thấy kỳ quái ―― Tiêu Trực này rất giống với phụ thân hắn, chính xác là cùng một suy nghĩ. Dù là Hoàng Thượng phân phó hắn đi đả chiến hay luyện binh hắn đều sống chết mà làm. Do vậy Minh Đức Đế thích ra lệnh cho hắn đi làm việc nhất nên hắn thường xuyên không có ở trong kinh thành, đến đồng liêu còn khó mà nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Nhưng các nữ nhân ở trong hậu cung không thế chấp nhận việc này được. Nào có chuyện như vậy chứ? Chưa đến mấy ngày nữa là đại hôn rồi, mà đến bây giờ Phò mã còn chưa xuất hiện! Vốn sau khi biết được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Hữu Hòa công chúa và Tiêu Trực, có vài người hoài nghi: Chẳng lẽ tin tức nói Tiêu Trực đoạn tụ là tin vịt? Suy cho cùng, Hoàng Thượng sẽ không có khả năng đẩy muội muội của mình xuống hố lửa đâu nhỉ?
Chẳng qua bây giờ, nhìn tình trạng này, lại cẩn thận thám thính một phen, cho dù là đồ ngốc thì trong lòng cũng có chút suy luận: Nếu muốn biết Tiêu Trực có đoạn tụ hay không phải đậy nắp quan tài mới luận định* được. Chuyện này như vậy còn chưa đủ rõ ràng á? Hoàng Thượng nhất định là xem Hữu Hòa công chúa như cái hũ bệnh, còn Tiêu ái khanh người xem trọng lại là đoạn tụ, cả hai người này đều làm khó Hoàng Thượng như vậy, nay dứt khoát để cho bọn họ ở cùng với nhau, dù sao cũng là chữa ngựa chết thành ngựa sống mà! Mấy năm trước thái y có nói qua, thân thể Hữu Hòa công chúa không thể có con được, giờ đây gả nàng ấy cho tên Đoạn Tụ tướng quân, chuyện này đúng là không còn gì để nói! Hoàng Thượng không cần quá anh minh như thế chứ!
*Đậy nắp quan tài mới luận định: Muốn đánh giá ai đó tốt hay xấu, công tội thế nào cũng phải chờ khi người đó chết đã.
Nhưng mà mấy nữ nhân ngốc này đã bỏ qua một chuyện, đó chính là ―― chân tướng không hề dễ dàng bị vạch trần như vậy. Tương lai một ngày nào đó, tất cả chân tướng sẽ được phơi bày ra, mấy người ngốc này chỉ hận đầu óc mình quá bình thường, hơn nữa não cũng không đủ to.
Lại một trận mưa nữa đi qua, chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn kỳ.
Cuối cùng phò mã trong truyền thuyết cũng hồi kinh!
Khi tin tức truyền tới An Dương Cung đã là đêm.
Thu Đàm nhận được tin tức từ chỗ Trương Thạch, lập tức đến tẩm cung nói cho Hữu Hòa biết.
“Hắn đã trở về rồi”. Hữu Hòa cũng chỉ vân đạm phong khinh* tiếp một câu, tựa như người ba ngày sau xuất giá không phải là nàng.
*Vân đạm phong khinh: Chỉ thái độ nhàn nhạt như mây trôi, gió thổi, không quan tâm đến những việc khác.
“Công chúa”, Thu Đàm gọi một tiếng, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Trước khi đại hôn Công chúa không định triệu kiến Phò mã ạ?” Chung quy cũng từng ngẫu nhiên gặp qua vài lần ở Ngự Hoa Viên hay ở bên chỗ Hoàng Thượng, nhưng cũng chỉ là thăm hỏi cho có hình thức thôi. Dường như đến tận bây giờ, Công chúa và Phò mã còn chưa nói chuyện nghiêm túc với nhau câu nào! Công chúa thật sự không cần quan sát một chút sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thu Đàm lại muốn tát miệng mình một cái: Còn quan sát cái gì nữa chứ? Cũng đã là đoạn tụ rồi, ôi, nam nhân tốt như vậy mà lại thích nam nhân đúng là đáng tiếc.
Hữu Hòa không hiểu được khúc mắc trong lòng Thu Đàm, chỉ nói: “Hắn mới hồi kinh hẳn là bận rộn, phỏng chừng tâm tình cũng không được tốt, tốt nhất bọn ta đừng mang thêm phiền phức đến cho nhau, vẫn là ngày đại hôn gặp lại sau đi!” Một người đoạn tụ bị buộc cưới một nữ nhân, tâm trạng của hắn làm sao vui nổi? Hữu Hòa lý giải trong lòng, cũng không muốn khiến hắn cảm thấy ngột ngạt, nếu muốn đàm phán trao đổi thì chờ đến đêm động phòng hoa chúc, không vội không vội.
Thu Đàm thấy ngữ khí Hữu Hòa bình tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương vui sướng của cô nương đang mong chờ gả đi, cũng không thấy vẻ mặt thương tâm, khổ sở. Thu Đàm thầm nghĩ, công chúa quá mức bình tĩnh rồi! Như vậy cũng tốt, đến phủ Tướng quân rồi dù sao cũng phải sống, công chúa có thể bình an là tốt rồi.
Vì thế, cả An Dương Cung được bao phủ một tầng yên tĩnh.
Vậy là nơi này vừa bình yên vừa quỷ dị đến ngày Hữu Hòa đại hôn.
Ngày tám tháng chín là ngày nháo nhiệt nhất ở hoàng cung Đại Thịnh.
Quy tắc hôn lễ cổ đại thật sự quá nhiều, lễ nghi của công chúa cổ đại càng phức tạp hơn. Hai đời làm người, Hữu Hòa chưa bao có ngày nào vừa hỗn loạn vừa mệt mỏi như hôm nay, từ sớm đến tối nàng không thảnh thơi chút nào.
Chờ cho lễ nghi phức tạp này xong, đến lúc an ổn ngồi trên giường hỉ đã là buổi đêm.
Nến đỏ chiếu khắp phòng hỉ, Hữu Hòa thở phào một hơi thật dài.