Phủ Lục Quốc công, Tụ Ngọc Hiên.
Lục Kiểu ngồi ở trên giường, cách lúc nàng ta bị đưa về phủ đã qua hơn hai canh giờ.
Nha hoàn Đạp Tuyết đi vào phòng, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư sao còn chưa nằm xuống nghỉ tạm? Bị cảm lạnh rồi ạ? Nô tỳ mang canh gừng tới đây!” Nói xong, xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Lục Kiểu bị đánh gãy suy nghĩ, thần sắc không kiên nhẫn, ngữ khí pha chút tức giận, “Ta có nói muốn uống canh gừng hả?”
“Tiểu thư...” Đạp Tuyết hoảng sợ cuống quít quỳ xuống, “Nô tỳ đáng chết, là nô tỳ tự chủ trương, thỉnh tiểu thư trách phạt”.
Lục Kiểu ngẩn ra, tựa như ý thức được cái gì, trong nháy mắt ngữ khí hòa hoãn không ít, nhìn Đạp Tuyết ôn ôn nói: “Được rồi, ngươi sợ hãi cái gì vậy, ta không phải đã nói rồi sao, sẽ không trách phạt các ngươi lung tung, hôm nay bị rơi xuống nước, trong lòng ta không thoải mái có hơi nặng lời, ngươi đừng để ý”.
Đạp Tuyết thấp thỏm cúi đầu đáp lời: “Là nô tỳ sai, tiểu thư phạt nô tỳ là đúng”.
“Tốt lắm, đứng lên đi”.
Lục Kiểu trong lòng bực bội mất kiên nhẫn chỉ nói, “Ngươi ra ngoài đi, để cho ta an tĩnh nghỉ một lát”.
“Vâng”.
Đạp Tuyết đứng dậy, đang muốn lui ra ngoài lại bị Lục Kiểu gọi lại.
“Nếu Nhị ca trở về, lập tức báo cho ta một tiếng”.
Đạp Tuyết đáp vâng, sau đó đi ra ngoài.
Lục Kiểu nhắm mắt, dựa vào cạnh giường, trong đầu lại lần nữa hiện lên một màn kia ở Lưu Ngọc hồ hôm nay, nàng ta như gặp ác mộng, hai cánh tay run lên, mở mắt ra, dùng sức chớp chớp, hai tay gắt gao nắm chăn gấm mềm mại, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng ra.
Không có gì phải sợ.
Càng không có gì phải hối hận.
Đó là điều nên làm.
Hữu Hòa công chúa vốn thọ mỏng, nàng ta chỉ là đưa cái kẻ đáng thương ốm đau quấn thân kia một đoạn thôi.
Đại Thịnh có ai mà không biết Hữu Hòa công chúa chẳng sống được bao lâu, nếu kiếp trước ma ốm đó rơi xuống nước dẫn đến phát phong hàn mà chết, thế thì kiếp này cũng chết như vậy đi, dù sao cũng là ma ốm số mệnh đã định trước, mặc dù chết sớm hơn kiếp trước một năm cũng không trách được nàng ta, ai bảo tiểu công chúa trời sinh hồ ly tinh chi?
Vốn có lẽ còn có thể chờ đến lúc công chúa bệnh qua đời, chờ vị trí nữ chủ phân của phủ tướng quân không có ai, chờ đến khi Tiêu Trực động tâm với nàng ta...
Nhưng mà, hôm nay nàng ta thật sự mất kiên nhẫn rồi.
Nàng ta không chờ được nữa.
Nàng ta không thể nào để mặc bọn họ khanh khanh ta ta*, không thể nào nhìn nam nhân nàng ta yêu hai đời bị một nữ nhân khác chiếm lấy, nàng ta không dám chờ nữa, sợ muộn rồi sẽ thật sự mất đi...
*Cách vợ chồng xưng hô thân mật.
Sống lại một đời, nàng ta chung quy vẫn giống trước đay không từ thủ đoạn.
Ai bảo kiếp này nàng ta vẫn là Lục Kiểu?
Ai bảo chấp niệm của nàng ta đối với nam nhân kia bất tử bất diệt?
Tiêu Trực, chỉ có thể là của nàng ta, tuyệt đối không thể bị người khác cướp.
Nếu một đời này, nàng ta vẫn không chiếm được, vậy thì ――
Người khác cũng đừng mơ tưởng.
Lục Kiểu nắm chặt chăn gấm, tay càng niết càng chặt, hoàn toàn không hay biết mặt mình bây giờ chẳng khác gì quỷ dữ.
Lúc này cửa bất ngờ bị mở ra.
Lục Kiểu cả kinh ngẩn ra, ngẩng đầu thấy Lục Lâm Ngộ một thân lam bào bước vào phòng.
“Nhị ca!” Lục Kiểu cao giọng gọi, vội vàng hỏi vấn đề trong lòng muốn biết nhất, “Công chúa thế nào?”
Lục Lâm Ngộ đứng ở cạnh ngạch cửa, mặt không biểu cảm nhìn Lục Kiểu, bỗng nhiên xoay người duỗi tay đóng cửa phòng, nhưng không xoay người lại, chỉ nói: “Xuống giường, mặc xiêm y nghiêm chỉnh vào”.
Lục Kiểu trong lòng hết sức kinh ngạc, ngây người ra, cúi đầu nhìn trung y của mình, không nghĩ nhiều, nghe lời Lục Lâm Ngộ đứng dậy xuống giường, đến phía sau bình phong mặc ngoại y vào, tùy ý sửa lại tóc, lúc này mới đi tới.
“Nhị ca, huynh mới hồi phủ à? Là từ chỗ A Trực ca ca trở về sao? Công chúa không có việc gì chứ?”
Lục Kiểu hỏi liên tiếp ba vấn đề nhưng Lục Lâm Ngộ một cái cũng không trả lời.
Y xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra cảm xúc, chỉ có đôi mắt đào hoa ám quang lưu chuyển.
“Nhị ca?” Lục Kiểu cảnh giác nhìn chằm y.
Theo kinh nghiệm trước đây, đánh giá sắc mặt Lục Lâm Ngộ, vẻ mặt này tám phần trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ ý đồ xấu, lần trước y lừa nàng ta nói Tiêu Trực đoạn tụ cũng là biểu cảm nghiêm túc thế này.
Hừ, tưởng nàng ta vẫn còn là kẻ ngu kiếp trước sao?
Còn muốn gạt nàng ta cái gì đây!
Trong lòng Lục Kiểu vô cùng khinh thường nhưng trên mặt không để lộ ra chút gì, chỉ yếu ớt nói: “Nhị ca nhìn muội như vậy làm gì?”
Lục Lâm Ngộ nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Nhà chúng ta ở Ốc Sưởng có một tư uyển, muội có biết chuyện này không?”
“Muội biết, tư uyển đó ở trấn Thủy Đinh phải không ạ? Muội có từng đến đó”.
Lục Kiểu thuận theo hỏi.
“Phải, muội cảm thấy nơi đó thế nào?”
“Rất đẹp, khá yên tĩnh”.
Lục Kiểu không biết vì sao y hỏi này nọ, mê mang đáp lời.
“Muội thích là tốt”.
Lục Lâm Ngộ nhướng mày cười sâu xa nói, “Ta sẽ nói với phụ thân, A Kiểu rơi xuống nước bị hoảng sợ, tâm trạng không tốt, ngày mai lập tức phái người đưa muội đến đó nghỉ ngơi tịnh dưỡng”.
“Huynh nói cái gì cơ?” Lục Kiểu sửng sốt, mặt mày tối đen, “Muội không đi!”
“Không đi cũng được, vậy hôm nay Nhị ca ta sẽ đưa muội đến thiên lao ngắm cảnh một phen!”
“Cái, cái gì?”
Lục Kiểu giật mình, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
“Là do muội chọn”.
Gương mặt khôi ngô của Lục Lâm Ngộ trở nên lạnh nhạt không còn ý cười.
“Nhị ca...” Lục Kiểu nhíu mày nước mắt rơi đầy mặt, vừa tức vừa hận nói: “Nhị ca, muội đã làm gì sai? Huynh dựa vào đâu...!dựa vào đâu mà làm thế này? Huynh dựa vào đâu!”
“Muội làm cái gì trong lòng muội rõ nhất!” Lục Lâm Ngộ lạnh lùng liếc nàng ta, “Muội thật sự tự cho mình là người vô cùng thông minh? Cái thủ đoạn ấy của muội, tính kế Lâm tiểu thư thì cũng thôi đi!”
Mặt Lục Kiểu hết xanh lại trắng, khuôn mặt đầy nước mắt