Hữu Hòa thở dốc không ngừng, lúc lâu sau mới mở miệng lúng túng nói: “Chàng làm sao…” Mới nói được một nửa, Hữu Hòa chợt hiểu ra sau đó là ngạc nhiên, giật mình nhìn Tiêu Trực.
Chàng, chàng… Đang ghen hả?
Tiêu Trực cau mày nói: “Công chúa là người của ta, không được nghĩ đến người khác”.
Quả nhiên là ở ghen!
Không ngờ hắn lại ghen với Lục Lâm Ngộ, Hữu Hòa có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì có hơi tức giận.
Hắn có làm nàng trở thành người của hắn ư? Nàng đã mặt dày thổ lộ tâm ý với hắn như thế, bọn họ không phải hai tâm tương giao à? Vậy mà hắn còn nghi ngờ nàng nhớ thương Lâm Ngộ là sao? Cứ như vậy không tin tình cảm nàng dành cho hắn?
Bao nhiêu bất mãn trong lòng Hữu Hòa xoay một cái lập tức biến mất vì nàng nhớ lại cái hôn vừa rồi, nhất thời cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vui mừng.
Hắn là vì yêu thích nàng, mới có thể để ý nàng có suy nghĩ về người khác không? Hắn vì nàng mà ghen, vậy chẳng phải là nói hắn để ý nàng sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân trước mặt, Hữu Hòa nhịn không được muốn cười, bình thường là Đại tướng quân trầm tĩnh, lại có thể ghen đến biến thành người táo bạo ngang ngược! Có lẽ cũng chỉ có thời điểm này, hắn mới có thể bị cảm tình đoạt lý trí, không thể khống chế được mà xông tới ôm hôn nàng! Suy nghĩ này chạy qua đầu, nháy mắt Hữu Hòa nghĩ tới lần đầu tiên biết được tâm ý vủa Tiêu Trực cũng là vì Lục Lâm Ngộ, khi đó so với hiện nay càng làm nàng khϊếp sợ, chưa bao giờ nàng nghĩ đến tình cảm hắn dâng trào sẽ ôm hôn nàng trong viện của nàng.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hữu Hòa bỗng nhiên nảy ra một ý.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy thời cơ không ổn, Lục Lâm Ngộ vừa mới đi, thuốc còn không có, bây giờ tự mình này phá thân, chỉ sợ lần này xác suất quá thấp, lại còn rút dây động rừng, nếu lúc này không được, sau này nếu muốn không dễ tìm được cơ hội… Nhưng với tính tình Tiêu Trực, nghĩ cách nào cũng thấy không ổn hết…
Trong lòng Hữu Hòa đang đấu tranh tư tưởng, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy cách này khả thi, cơ hội lần này nửa muốn nắm bắt nửa lại muốn chờ lấy được thuốc luyện cho quen tay đến khi sẵn sàng mới đi câu dẫn Tiêu Trực, tranh thủ một kích trúng ngay, nhưng nàng cảm thấy phò mã nàng sức mạnh ý chí kinh người, vạn nhất không chịu để nàng câu dẫn vậy phải làm sao bây giờ?
Không được, hay là nắm bắt cơ hội…
Tiêu Trực nào biết được trong đầu tiểu công chúa của hắn đang nghĩ cách tính kế xem làm thế nào ăn hắn, thấy Hữu Hòa không nói gì, con ngươi trong veo lóe lên, khiến trong lòng hắn vừa phiền muộn lại bực dọc, bàn tay đặt hai bên má nàng ép nàng nhìn hắn, tức giận hỏi: “Công chúa hối hận gả cho ta?”
“Ta…” Chợt bắt gặp ánh mắt hắn, Hữu Hòa thiếu chút nữa trực tiếp phá công, muốn nhào qua ôm hắn trấn an, nhưng nhớ tới đại kế nàng đành phải nhịn xuống.
“Công chúa?” Tiêu Trực lại gọi nàng, giọng nói cực kỳ trầm thấp, mơ hồ có chút ý vị thấp giọng khẩn cầu.
Hữu Hòa cưỡng bách mình nhịn xuống, gạt bỏ cảm xúc, đẩy cánh tay Tiêu Trực ra, quay lưng về phía hắn.
Tiêu Trực hoảng hốt, có chút không cam lòng, hắn nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm lưng nàng.
“Là bởi vì ta không muốn sinh con với nàng sao?” Giọng nam nhân nặng nề chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy!” Hữu Hòa xoay người lại, giương mày nghiêng đầu liếc hắn, siết chặt ngón tay nhất cổ tác khí nói*: “Ta đã hối hận từ lâu, chàng là người không thú vị lại còn vũ phu, ta gả cho chàng một chút niềm vui cũng không có, ta là công chúa, ta muốn yêu ai thì yêu người đó, ta thích trẻ con, ta muốn con để vui đùa với ta, chàng không muốn, ta cũng không lạ gì, trên đời này nam nhân không thiếu, Hữu Hòa công chúa ta coi trọng ai còn sợ người khác không đáp ứng à? Khang Dương công chúa tiền triều còn nuôi một phòng nam sủng nữa kìa…”
*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt".
Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Cảm giác được không khí trong phòng ngày càng căng thẳng, lại nhìn thấy sắc mặt nam nhân trước ngày càng đen, ánh mắt hung hăng dọa người, trong lòng Hữu Hòa giật nảy, liều mạng dùng chút dũng khí cuối cùng, nâng giọng lên thu hết cam đảm nói, “Dáng vẻ Lục Lâm Ngộ không tệ, lại còn có tài, chọn y sinh con nhất định thích hợp! Tương lai… Ơ, chàng, chàng làm cái gì… A ――”
Tiếng thét kinh hãi bị chặn trở về cổ họng, sau đó người Hữu Hòa bị bế lên.
Trong chốc lát, đám người trong viện đều trợn mắt há mồm nhìn Phò mã vác công chúa trên vai đi mất, sau cùng còn không quên ném xuống một câu ――
“Đêm nay công chúa không trở về”.
・
Mọi chuyện đúng như Hữu Hòa sở liệu, trong lòng Tiêu Trực quả nhiên e ngại cái gai Lục Lâm Ngộ này, nàng vừa nói ra, hắn lập tức làm ầm lên.
Cho đến khi người được đặt trên trên giường nhỏ mềm mại, Hữu Hòa vẫn còn đang đắc ý không thôi.
Hữu Hòa nào ngờ động tác của Tiêu Trực hết sức gấp, ngay cả thở cũng không có thời gian, Tiêu Trực trực tiếp đặt nàng dưới thân, vây nàng ở trên giường, không quên hôn mút đôi môi anh đào xinh đẹp một trận, Hữu Hòa hít thở không thông thiếu chút nữa là nghẹn chết, nhưng nàng cũng không vùng ra, sợ bản thân trì hoãn một chút sẽ kéo lý trí của phu quân nhà nàng trở lại.
Tiêu Trực hung hăng hôn mút, hơi thở sớm rực lửa, lại dây dưa trêu chọc lưỡi nàng một lúc lâu mớ thay đổi trận địa, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ nàng, tay đã chuyển từ bên cánh tay chuyển qua cái eo thon của nàng, có chút nóng nảy cởi thắt lưng nàng, âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ nàng có chút tức giận nói: “Nàng muốn con, ta sinh với nàng! Ta sinh con với nàng! Không được đi tìm người khác, ta không cho phép!” Thanh âm vừa gấp lại loạn, mơ hồ còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Hữu Hòa ngũ vị tạp trần, mặc dù quỷ kế đã được như ý muốn làm nàng rất vui sướng nhưng hiện tại có hơi căng thẳng lo sợ, còn có chút đau lòng áy náy, tâm trạng lúc này loạn vô cùng, có điều nghĩ đến việc sinh con cho Tiêu Trực, nàng lập tức trở nên kiên định quyết tâm hơn bao giờ hết, mong sao nhất định