Dọc theo đường đi, Hữu Hòa cố không quay đầu lại nhìn người phía sau.
Nàng đi theo thủ vệ trưởng đi qua hai dãy hành lang, tới một gian nhà ở bên ngoài.
“Mời công chúa”.
Thủ vệ trưởng thối lui sang một bên.
Hữu Hòa liếc nhìn thủ vệ trưởng, sau đó bước đến bên cửa, đẩy cửa đi vào trong, thủ vệ trưởng đóng cửa lại, phân phó bọn thủ vệ canh giữ ở ngoài cửa.
Hữu Hòa vào phòng, vòng qua màn che, thấy ở án kỷ bên cửa sổ có hai người đang ngồi.
Một người là Khác hoàng huynh của nàng, người còn lại là…
Tầm mắt Hữu Hòa vòng qua người Ân Húc, thoáng nhìn nam nhân ngồi đối diện Khác vương, Hữu Hòa nhìn thấy nam nhân đó, bất ngờ dừng bước chân lại.
“Miên Thư?”
“Hữu Hòa!” Phượng Miên Thư thấy nàng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập ý cười.
“Hoàng muội, mau tới đây ngồi” Trên mặt Ân Húc thế mà cũng mang theo ý cười, nhìn dáng vẻ này của gã xem, nếu gặp người ngoài không biết chuyện, trong mắt họ Ân Húc hẳn là vị huynh trưởng hòa ái dễ gần.
Hữu Hòa ngẩn người, không biết trong bình hồ lô của Ân Húc có cái gì*, nàng theo lời gã đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Phượng Miên Thư hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
*Ý muốn nói Hữu Hòa không biết Ân Húc có âm mưu gì.
Phượng Miên Thư nhìn khuôn mặt gầy gò của Hữu Hòa, hơi nhíu mày, ra vẻ tự nhiên nói: “Tứ hoàng huynh của ta đến bái phỏng Khác Vương điện hạ, trùng hợp ta ở trong phủ có chút nhàn rỗi, mới cùng huynh ấy đến đây, biết được ngươi cũng ở chỗ này nên muốn gặp một lần, Hữu Hòa biệt hậu* có khỏe không?”
*Biệt hậu: sau khi xa cách, ở đây có thể hiểu Phượng Miên Thư muốn hỏi Hữu Hòa sau lần gặp trước có khỏe không.
Hữu Hòa nghe vậy, hơi cau mày, cảnh giác nhìn về phía Phượng Miên Thư.
Nàng ghé mắt, mặt không biểu tình liếc nhìn Ân Húc, sau bình tĩnh nói với Phượng Miên Thư: “Làm phiền Tĩnh Vương điện hạ quan tâm, bổn cung rất khỏe”.
Hữu Hòa đột nhiên thay đổi thái độ, ngữ khí hờ hững, Phượng Miên Thư cảm thấy thái độ của nàng có chút xa cách.
Chắc là nàng cho rằng hắn ta cùng Ân Húc cấu kết với nhau làm việc xấu rồi?
Phượng Miên Thư cười cười, sắc mặt vẫn như cũ.
Ba người ở trong phòng ngồi ước chừng nửa khắc (15 phút), Hữu Hòa vốn lòng dạ không yên, nay nhìn thấy Phượng Miên Thư trò chuyện vui vẻ với Ân Húc, tâm tình càng thêm không vui, thỉnh thoảng nàng có nhìn về phía Phượng Miên Thư, ánh mắt có chút tức giận khó hiểu, nhưng nàng từ đầu đến cuối nàng không thể nào mở miệng
được, chỉ có thể bày mặt lạnh ra ngồi ở đây.
Nhận thấy được tinh thần Hữu Hòa không tốt, không bao lâu sau, Phượng Miên Thư đề nghị cho nàng trở về nghỉ.
Lời đề nghị này hợp với ý Hữu Hòa, nghe được lời này, nàng lập tức đứng dậy cáo từ.
Có lẽ để ý mặt mũi Phượng Miên Thư, Ân Húc không miễn cưỡng nàng, ôn hòa gọi người đưa nàng trở về.
Hữu Hòa đi ra khỏi cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn phía thị vệ đứng đầu tiên ở bên phải.
Người nọ cũng đang nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh đã kính cẩn cúi đầu rũ mắt, tầm mắt nhìn xuống mặt đất.
Hữu Hòa cố đè xuống nghi ngờ, thu ánh mắt lại, đi theo thủ vệ trưởng, những thị vệ còn lại vẫn như cũ đi theo phía sau nàng.
Đi đến tiểu viện cũ, thủ vệ trưởng mở khóa cửa, mời Hữu Hòa vào trong.
Hữu Hòa chần chờ chốc lát, nhấc chân bước đi, nhưng khi bước đến bên ngạch cửa, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nói với thủ vệ trưởng: “Ta đói bụng rồi, ngươi đi phòng bếp lấy một ít thức ăn cho ta”.
Thủ vệ trưởng có hơi sửng sốt, lúc này còn chưa tới giờ dùng bữa, bình thường đồ ăn của công chúa đều đưa đến theo thời gian quy định, bây giờ công chúa đột nhiên yêu cầu thức ăn, thủ vệ trưởng có chút khó xử.
Hữu Hòa nhìn thủ vệ trưởng, có chút không vui thúc giục: “Khác hoàng huynh chỉ là cấm ta ra ngoài, chưa từng nói muốn ta chết đói, ngươi chờ cái gì, còn không mau đi!”
Thủ vệ trưởng có hơi do dự nhưng vẫn gật đầu đáp vâng, xoay người gọi một thủ vệ
ở phía sau, đang muốn nói chuyện, lại bị Hữu Hòa cắt lời.
“Ngươi đừng có cái ý nghĩ tùy tiện sai ai đó cho có lệ, lần trước ta đã nói qua rồi, nha đầu trong phòng bếp các ngươi chọn món khó ăn chết đi được, ngươi tự mình đi xem đi, bảo các nàng chuẩn bị cho tốt”.
Hữu Hòa nghiêm mặt lại, hất chiếc cằm xinh đẹp, làm vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo ra lệnh.
Thủ vệ trưởng từng lĩnh giáo khả năng mắng chửi của nàng do ngày trước từng chứng kiến nàng đanh đá mắng chửi Lục Kiểu, thầm nghĩ nữ nhân mang thai thật đúng là khó hầu hạ, nhưng nàng dẫu sao cũng là công chúa, còn hữu dụng với chủ tử, chút việc nhỏ này nghe theo nàng cũng không to tát, so với lần trước nàng khiến cho máu chảy thành sông còn tốt hơn nhiều.
Nghĩ thế, thủ vệ trưởng lập tức đáp ứng, đưa chìa khóa trong tay cho người bên cạnh, bước nhanh về phía phòng bếp.
Thủ vệ nhận lấy chìa khóa thấy thủ vệ trưởng đi rồi thì tiến lên khom người, mời Hữu Hòa vào nhà.
Hữu Hòa liếc thủ vệ đó một cái, hừ lạnh một tiếng không vui, nhấc chân bước qua ngạch cửa.
Thủ vệ nhanh chóng tiến lên khóa cửa phòng lại.
Chẳng ngờ, hắn ta khó khăn lắm mới rút chìa khóa ra được, thì nghe bên trong truyền đến một tiếng vang dữ dội, ngay sau đó nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hữu Hòa công chúa.
“Công chúa!” Hắn ta vội vàng hô một tiếng, lúc này, một thủ vệ đứng ở phía sau hắn ta đi nhanh tới, vẻ mặt khẩn trương nói, “Mau mở cửa ra xem sao, nếu công chúa xảy ra chuyện gì, chủ tử nhất định sẽ không tha cho chúng ta!”
Nghe vậy, tất cả thủ vệ ngoài cửa đều nóng nảy: “Mau mở cửa đi!”
Thủ vệ kia thấy thủ vệ trưởng không có ở đây, không dám tự mình quyết định, nhưng giờ mọi người đều kêu hắn ta mở cửa, hắn ta đành phải vậy, vội vàng mở cửa ra, bốn thủ vệ đồng loạt chạy vào phòng.
Chỉ thấy tấm bình phong cao cao trong phòng ngã trên mặt đất, bên cạnh bình phong loạn thành một đống, xiêm y rơi ngổn ngang trên mặt đất.
Hữu Hòa công chúa đứng ở giữa đống xiêm y, vẻ mặt hoảng hốt.
“Công chúa không sao chứ?” Thủ vệ chạy đến trước nhất vội vàng hỏi.
Lời vừa nói xong, mấy thủ vệ thấy công chúa ngước mắt vọng lại đây, bộ dạng kinh hách khi nãy đã bị phẫn nộ thay thế.
“Ai cho các ngươi vào? Khác hoàng huynh cho phép nam nhân các ngươi tùy tiện vào chỗ ta ở đó à?” Hữu hòa giận đến mặt đỏ bừng, tức giận nhìn mấy nam nhân kia, chỉ vào cửa rống lên, “Đều cút ra ngoài cho ta!”
Đám thủ vệ bị bộ dạng hung hăng này của công chúa hù đến sửng sốt, trong lòng thở dài, mới đây tiểu công chúa còn dịu dàng đã hoàn toàn trở thành người đàn bà đanh đá mất rồi…
Trong lòng đám thủ vệ biết bản thân là phận nô tài, còn công chúa là công chúa, bọn họ bị mắng cũng chỉ có thể nén giận.
Thủ vệ lúc trước cầm chìa khóa thấy vậy, vội thỉnh tội: “Bọn thuộc hạ mạo phạm”.
Nói xong kéo đồng bạn đứng không nhúc nhích, rồi xoay người ra sau vẫy vẫy tay, cho mọi người lui ra bên ngoài.
Nào đâu tiểu công chúa bỗng nhiên nóng nảy hét lên: “Đứng lại”.
Đám thủ vệ nghe thấy thế, đồng thời dừng bước, quay người lại chờ công chúa đại nhân tính tình thay đổi thất thường phân phó.
Lại thấy tiểu công chúa duỗi tay chỉ vào tên thủ vệ đi chậm nhất, hung ác nói: “Ngươi, ngươi ở lại thu dọn cho ta, thay ta sửa lại bình phong, sửa không xong ta bảo Khác hoàng huynh chém đầu ngươi!”
Đám thủ vệ vừa nghe nàng nói xong đều hốt hoảng, lập tức ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn về phía người bị công chúa chỉ đích danh, vẻ mặt đồng cảm.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa chờ được đồng bạn đáp trả ánh mắt đồng cảm của bọn họ, đã bị công chúa quát: “Ba tên phế vật các ngươi muốn đứng đó làm gì? Còn không mau cút đi ra ngoài! Nhiều người đứng trong phòng như vậy, làm ta khó chịu muốn chết, mau cút đi!”
Ba người liên tục thưa vâng, trước khi đi chỉ đành liếc nhìn đồng bạn xui xẻo bị công chúa lưu lại thu thập mớ hỗn độn.
Ba thủ vệ vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiểu công chúa hung hãn hô một tiếng: “Cả ngày phơi nắng chết ta rồi, mau đóng cửa lại cho ta!”
Đám người nhìn nắng chiều hắt vào cửa, đồng thời