Phía tây thành Vân Châu mặt núi vây quanh, trong đó giữa núi Minh Phong và núi Dục Linh có một khe núi, dọc theo khe núi đi về phía trước là rừng trúc.
Hữu Hòa công chúa mất tích hai ngày qua hiện đang ở nhà tranh trong rừng trúc.
Ngày đó Phượng Miên Thư đưa Hữu Hòa chạy trốn, dọc theo ngoại thành chạy đi, ai ngờ đi được nửa đường Hữu Hòa đột nhiên đau bụng, căn bản chịu không nổi xe ngựa xóc nảy, Phượng Miên Thư đành phải kêu phu xe dừng xe lại.
Lúc ấy vừa qua canh bốn*, trước không có thôn trang sau không có khách điếm, Hữu Hòa lại đau không chịu nổi, Phượng Miên Thư nôn nóng, bảo phu xe cưỡi ngựa vào trong thành mời đại phu lại đây.
Nào đâu, phu xe mới vừa rời đi không lâu, bọn họ may mắn gặp được một vị sơn nhân dậy sớm hái thuốc, lúc này mới đi vào trong rừng trúc.
*1 giờ đến 3 giờ sáng.
Sơn nhân kia cũng là đại phu hương dã, bởi vì thường xuyên đến đây hái thuốc, nên dựng hai gian phòng nhỏ ở đây, thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi.
Lão đại phu bắt mạch cho Hữu Hòa, nói nàng thể chất suy yếu, tình hình này chắc là động thai khí, tạm thời không nên bôn ba, cần phải tịnh dưỡng.
Có lẽ do hai ngày trước tinh thần không thoải mái, nghỉ ngơi không đủ, sau khi Hữu Hòa uống thuốc vẫn luôn mơ màng ngủ.
Vì thế hai người mới trì hoãn, ở trong rừng trúc đợi hai ngày.
Nếu không phải ngày hôm đó có một vị bá tánh quen biết với lão đại phu đến đây, nói qua một chút tin tức, Phượng Miên Thư đâu thể tìm người báo tin cho Tiêu Trực nhanh như vậy.
Lúc Tiêu Trực đến, Phượng Miên Thư ở trong phòng sau lều tranh sắc thuốc, lão đại phu đang ở phòng ngoài lựa thảo dược, dù cho ông không biết thân phận của Phượng Miên Thư và Hữu Hòa, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng có thể đoán được là người phú quý giàu sang, bây giờ nhìn thấy Phượng Miên Thư truyền tin tìm một nam nhân cao lớn tới, trong lòng lập tức rõ ràng, vội khách khách khí khí đưa bọn họ vào phòng.
Hữu Hòa nằm trên giường gỗ trong phòng, nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức đứng dậy, vừa đúng lúc nàng quay đầu nhìn phía cửa thì Tiêu Trực vén rèm cửa bước vào.
Hai người vừa gặp nhau, Hữu Hòa lộ vẻ mặt vui mừng, cao giọng gọi hắn, Tiêu Trực bước nhanh qua, đến gần giường ôm chặt nàng, cúi thấp đầu chôn vào mái tóc đen của nàng.
Hữu Hòa bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm đến không thể nhúc nhích, cảm giác được cả người Tiêu Trực đang phát run.
“Tiêu Trực”.
Nàng ở trong lòng ngực hắn gọi, ngữ khí ôn nhu mang theo ý vị trấn an.
Tiêu Trực vẫn không lên tiếng, giữ tư thế ôm chặt nàng một lúc lâu, cho đến khi hơi thở bị mùi hương thuộc về nàng quấn quanh, hắn mới dần bình tĩnh lại.
Hữu Hòa đợi một lúc, hắn mới buông lỏng tay, lui người nhìn nàng.
Mới qua hai ngày mà Tiêu Trực đã cảm thấy giống như xa cách nhiều năm, hai ngày nay hắn khổ sở chịu tra tấn so với lúc biết nàng bị Ân Húc bắt đi còn thống khổ hơn.
Khi đó hắn biết Ân Húc sẽ không thương tổn đến tính mạng nàng, nhưng đêm hôm ấy nàng mất tích trong biển lửa, không lưu lại chút manh mối, hắn thật sự phát điên lên.
Hữu Hòa thấy hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, con ngươi ửng hồng, đầu tóc tán loạn, mặt mũi xanh xao, rõ ràng mới hơn hai mươi, vậy mà lại giống đại thúc ba bốn mươi tuổi, không khỏi đau lòng, sờ má hắn, áy náy nói: “Chàng lo lắng lắm đúng không? Ta nên đợi chàng mới đúng, thế mà...”
“Ta biết”, Tiêu Trực cắt lời nàng, giọng nói khàn khàn mang theo một chút run rẩy, “May mắn là nàng không chờ, may mắn, may mắn...” Nói xong, lại ôm Hữu Hòa vào trong lòng ngực, cánh môi hôn lung tung lên trán nàng, Hữu Hòa biết trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi, nàng đau lòng ngửa đầu đáp lại hắn, Tiêu Trực tìm môi nàng, hoảng loạn mà hôn lên.
Ở trước cửa phòng, Phượng Miên Thư bỏ xuống một nửa rèm vừa vén lên, cười tự giễu, bưng thuốc vừa sắc xoay người đi ra ngoài.
Qua hai khắc (30 phút), Tiêu Trực mới ra ngoài, lão đại phu và người dẫn đường đều không ở đây, hắn đi ra ngoài phòng, trông thấy Phượng Miên Thư ngồi dưới cây liễu.
Tiêu Trực dừng chân, ngưng mắt trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi về phía Phượng Miên Thư, chẳng qua Tiêu Trực còn chưa đến gần Phượng Miên Thư đã nghiêng người sang, cười như không cười nhìn Tiêu Trực: “Phu thê tái hợp, mùi vị không tồi chứ? Thật không ngờ, từ biệt nửa năm, ngươi đã làm cha rồi”, nói tới đây, tấm tắc than thở hai câu, giống như trào phúng mà nói, “Phượng mỗ chúc mừng trước!”
Tiêu Trực nghe vậy dừng bước, bất giác nhíu mày, hắn không quen bị người khác trêu chọc, nhưng vẫn tiếp tục bước qua, cách Phượng Miên Thư ba bước, chắp tay thi lễ, thành khẩn nói: “Đa tạ điện hạ cứu Hữu Hòa, lần này là Tiêu mỗ nợ điện hạ, ngày nào đó nếu điện hạ có bất cứ yêu cầu gì, Tiêu mỗ nhất định sẽ dốc hết toàn lực”.
Lời này Tiêu Trực thật sự nói từ tận đáy lòng, có điều Phượng Miên Thư lại không cảm kích.
Nghe Tiêu Trực nói vậy, Phượng Miên Thư hơi kinh ngạc nhướng mày, giọng điệu tự nhiên tùy ý: “Người Phượng mỗ cứu là Hữu Hòa, với ngươi đâu có quan hệ gì đâu?”
Tiêu Trực ngẩn người: “Hữu Hòa là thê tử của ta”.
Phượng Miên Thư không thèm để ý chỉ cười: “Nàng là thê tử của ngươi, chuyện này ta biết, ngươi không cần phải nhấn mạnh, chẳng qua nàng là tri kỷ của ta, điểm này ngươi không thể phủ nhận được”.
Nói xong, đắc ý nhướng mày với Tiêu Trực.
Mặc dù trong lòng Tiêu Trực chán ghét điểm này, nhưng cũng không nói gì thêm, lần này Phượng Miên Thư cứu Hữu Hòa, Tiêu Trực có thể nhịn hắn ta, huống chi so với tính mạng của Hữu Hòa, để cho miệng lưỡi của Phượng Miên Thư chiếm tiện nghi cũng không tính là gì.
Nghĩ thế, Tiêu Trực gật đầu, đáp “Đúng thế”.
Phượng Miên Thư không ngờ thái độ của Tiêu Trực bỗng nhiên trở nên tốt như vậy, có hơi kinh ngạc, đương lúc mặt mày khẽ động, chợt nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Hôm đó Hữu Hòa động thai khí, ta cũng coi như là cứu con ngươi một mạng, tương lai đợi con